“Máu trên đất là sao? Người đâu rồi?”
Một người mặc trang phục Hình Phòng điển sứ thuộc nha môn phủ Ứng thiên cầm đao đi tới, vừa hỏi một câu thì thấy xe ngựa của Triệu Miên Trạch. Từ từ nhìn lên mặt hắn, gã hơi sững sờ, rồi thay đổi sắc mặt, sau đó “bịch” một tiếng quỳ xuống bên đường. “Ti hạ không biết Hoàng Trưởng Tôn điện hạ ở đây, xin điện hạ tha tội.”
Gã vừa dứt lời, dân chúng trợn tròn mắt, nhanh chóng quỳ xuống thỉnh an.
Hạ Sơ Thất và Lý Mạc cũng chỉ có thể quỳ theo.
“Đứng lên hết đi!”
Triệu Miên Trạch không thể hiện sự lạnh lùng ra ngoài như Triệu Tôn, hắn luôn là một người nhã nhặn, khóe môi như có như không ý mỉm cười. Bắt chuyện với dân chúng và bộ khoái, rồi nói vài câu về vụ án, sau đó nhìn Hạ Sơ Thất.
“Bây giờ tiểu tiên sinh có thể cùng ta đi quán trà nói chuyện được chưa?”
Bây giờ hắn là Hoàng Trưởng Tôn, nàng có thể nói không sao?
Đương nhiên, Hạ Sơ Thất vốn không có ý nghĩ nói “không”. Nàng vứt một đống mồi câu để chờ cá cắn câu mà. Tuy con cá này quá béo, nhưng tốt xấu gì cũng có cái lạc thú khi câu.
Lúc nãy nàng từ chối, cũng chỉ vì bốn chữ: lạt mềm buộc chặt.
Đàn ông trời sinh có tính thích coi thường, nhất là Triệu Miền Trạch, tiện nhất trong tiện. Y quan bình thường sao có thể khiến hắn để ý? Đối với loại đàn ông cặn bã như hắn mà nói, không thể đối xử tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3481905/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.