Chương trước
Chương sau
“Làm phiền... tiên... sinh!”

Hạ Sơ Thất liếc hắn ta, “Không phiền, ngươi im lặng để dưỡng tinh thần đi.” Viên Hình lúng túng ngậm miệng, Hạ Sơ Thất sợ hắn ta mất máu co giật nên đè chặt người hắn ta lại.

Tốc độ của Lý Mạc rất nhanh, chỉ tốn thời gian nửa chén trà nhỏ là quay lại rồi. Hạ Sơ Thất cũng không nói nhảm, bảo nàng ta đè cánh tay Viện Hình, rồi gọi hai người đè chân hắn ta, lấy cây kéo trong hòm thuốc cắt áo chỗ bụng hắn ta, dùng nước khử trùng khử độc, kiểm tra lại miệng vết thương.

“Vận may của Viện đại ca không tệ.” Vì đã gặp được nàng! Có thể nói cái mạng này của hắn ta là do nàng nhặt về cũng không quá đáng. Nếu không phải đúng lúc gặp nàng, thì với vết thương nặng như vậy, trong điều kiện chữa bệnh này thì rất khó cứu được.

đây không có phẫu thuật ngoại khoa và điều kiện thiết bị cần thiết, Hạ Sơ Thất chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm xử lý vết thương. Nàng dùng “châm gây tê” và cầm máu trước, sau đó khử trùng vết thương và khâu miệng vết thương lại. Trong tiếng xôn xao của đám người vây xem, nàng hoàn thành phẫu thuật ngoại khoa đầy tính tinh chuẩn. Trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh, gương mặt căng cứng, từ đầu đến cuối đều cực kỳ bình tĩnh. Khi Hạ Sơ Thất đang khâu miệng vết thương, Viện Hình mở to mắt, không thể tin nổi nhìn nàng.

“Tiểu tiên sinh, ngươi... thật sự là... thần y... không đau...”

“Đừng nói chuyện!”. Hạ Sơ Thất lườm hắn ta, tiếp tục công việc của mình. Khâu vết thương xong, vẩy lên vết thương một lớp phấn cầm máu do nàng tự điều chế bằng tam thất. Lúc này, đàn em của Viện Hình cầm bông băng ở dược đường tới. Nàng cần thận đặt bông băng lên, lại quấn một vòng vải bố đã khử trùng quanh bụng Viện Hình. Băng bó vết thương xong, nàng lau một mồ hôi lạnh trên trán, thở nhẹ nhõm một hơi dài.

“Được rồi, bây giờ có thể dẫn người đi được đường rồi.” Viên Hình mấp máy môi, nhìn Hạ Sơ Thất, rồi lại nhìn Lý Mạc, cười nói: “Mạc nhi, vị biểu đệ này của muội là thần... thần y, thật sự là thần y”

Bộ râu quai nón chiếm phần lớn khuôn mặt hắn, làn da lại đen, hoàn toàn là dáng vẻ cường đạo. Có điều, hai hàm răng hắn ta lại trắng bóc. Bởi vì đau đớn nên nụ cười của hắn ta vặn vẹo, làm cho Lý Mạc nhíu mày.

“Biểu đệ muội là thần y nổi tiếng, tất nhiên là giỏi y thuật. Có điều... Viên đại ca, ai có thể chém huynh trên địa bàn phủ Ứng thiên này vậy?” Viên Hình suy nghĩ một chút, nghi ngờ lắc đầu. “Huynh cũng không biết, võ thuật của những người đó rất cao.”

Lý Mạc cau mày, có nhiều điều muốn hỏi, nhưng bây giờ bọn họ đang ở trên đường cái, có vô số người vây xem “thần y cứu người” nên không tiện hỏi thêm gì nữa. Nàng ta đỡ vai Viện Hình, cúi đầu nói: “Viên đại ca, nơi này không tiện nói chuyện, để cho bọn họ đưa huynh đi dược đường, đợi sau này rồi nói kĩ hơn.”

“Được.”

Xe ngựa của Viện Hình đi rồi, chuyện chăm sóc người bị thương của Hạ Sơ Thất cũng làm xong. Nàng ngồi chồm hổm lâu quá, hai cái đùi tê dại, không đứng lên ngay được. Thậm chửi một câu “điều kiện chữa bệnh lạc hậu”, rồi cúi đầu vỗ đầu gối. Vừa vỗ vài cái thì trước mắt xuất hiện một đôi giày màu đen, đỉnh đầu truyền đến giọng nói không mấy thiện ý: “Vị tiến sinh này, chủ tử nhà ta cho mời.”

Dưới chân thiên tử có nhiều chủ tử quá!

Hạ Sơ Thất từ từ đứng lên, thờ ơ phủi góc áo, sau đó ngẩng đầu. Đối diện đường phố có một chiếc xe ngựa màu đen có bốn con ngựa kéo đã dừng ở đó từ lúc nào. Bên trong rèm che bằng gam màu xanh có một đôi mắt dịu dàng chói mắt. Người nọ nghiêng đầu nhìn nàng, mặt mày thanh nhã tuấn tú, tóc đen buộc trên đỉnh đầu, cả người sạch sẽ như tiên, lại có khí thế Hoàng gia tỏa ra từ tận xương.

Trong nhất thời, tâm tự như cách muốn sống nghìn núi cuồn cuộn mà đến...

Hạ Sơ Thất có chút dở khóc dở cười.

Thật không ngờ, người bị lời đồn “thần y” dẫn tới là Triệu Miên Trạch. Trọng lượng của người đàn ông này quá nặng, nặng đến mức xách như thế nào cũng không nổi. Với Hạ Sở mà nói, người đàn ông này là tất cả mạng sống của nàng. Với người đàn ông này mà nói, Hạ Sở chỉ là ký ức hắn khinh thường. Với Hạ Sơ Thất mà nói, người đàn ông này con mẹ nó chó má cũng không phải. Mặc dù hắn không là cái rắm gì, nhưng nàng cũng phải coi hắn là rắm để chơi. Suy nghĩ trong lòng vòng vèo, kẻ thù thấy mặt nên đỏ mắt, nhưng bề ngoài nàng lại vô cùng bình tĩnh, nở nụ cười theo thói quen, nhướng mày, làm ra bộ dáng thiếu niên phong lưu, ôm quyền thi lễ với người đàn ông tuấn tú khí thể trong xe ngựa. “Không biết vị tiểu ca này có gì chỉ giáo?” “Ngươi lại đây.” Trong mắt Triệu Miên Trạch như có tình cảm ấm áp, giống ánh nắng chiếu vào băng tuyết. Tuy rất ẩm, nhưng ở trong mắt Hạ Sơ Thất, nó còn sắc nhọn hơn cả mảnh băng đâm thẳng vào tim. Nàng cười rực rỡ nhìn hắn, bộ dáng của nàng mang theo chút ý tứ đùa giỡn.

“Tiểu ca tìm tại hạ có việc gì? Lở loét? Bị bệnh? Hay là trong nhà có người sắp chết?”

Giọng nói của Hạ Sơ Thất khách sáo, vẻ mặt cung kính, nhưng sự ngạo mạn từ trong xương lại rất hổ người, khiến người đối diện thay đổi sắc mặt. Dân chủng vây xem lại cười to vì lời nói dí dỏm này của nàng.

“Lớn mật!”

Một tiếng quát vang lên.

Từ xưa đến nay đều là “Hoàng để không vội mà thái giám đã vội gần chết”. Triệu Miên Trạch còn chưa lên tiếng, nha đầu đứng cạnh xe ngựa đã không nhịn được, tức giận đến mức đỏ bừng cả mặt, “Ngươi thật là vô lễ, Hoàng... gia chủ nhà ta đang êm đẹp nói chuyện với ngươi, ngươi trù ẻo ai chết?”

“Chuyện lạ quá, ta vô lễ khi nào? Chẳng lẽ là do tại hạ bất tài nói tiếng người nên các ngươi nghe không hiểu? Ta là y quan, ta đang nghiêm túc hỏi bệnh các ngươi mà. Chẳng lẽ ta sai rồi sao?” Hạ Sơ Thất nhíu mày, nghiêm trang ôm quyển thở dài, không chút nào để ý đến nha đầu đang tức giận. Giả heo ăn thịt hổ, nàng mới là tổ sư gia! “Ngươi... ngươi tức chết ta rồi! Ngươi biết gia chủ nhà ta là ai không? Sao ngươi dám to gan như vậy?”

Không để ý tới nha đầu ngang ngược chất vấn, Hạ Sơ Thất cười mỉm nhìn về phía Triệu Miên Trạch. “Vị tiểu ca này, tại hạ là quan lương y, trên đường đi gặp người bị thương nên cứu giúp. Tất cả mọi người đều thấy, đây là vì nhân, Tại hạ không quen biết các ngươi, nghe các ngươi hỏi, tất nhiên phải dùng thái độ cung kính hỏi có phải là mắc bệnh gì không, đây là vì nghĩa. Thử hỏi xem, tại hạ nhân nghĩa đều có, bây giờ lại bị các ngươi lên giọng dạy dỗ. Đây là vì sao vậy?” Trong thời kì Nho giáo chính thống, những lời này của Hạ Sơ Thất rất sắc bén. Đương nhiên, vì sao nàng dám nói thản nhiên như vậy? Là vì nàng đoán chắc được tâm tư của Triệu Miền Trạch.

Thằng nhãi này luôn muốn đóng vai “thẻ người tốt” trước mặt Hoàng gia gia hắn, bày vẻ hòa nhã lương thiện ở khắp nơi, bên trên cung kính, bên dưới rộng rãi, ai cũng nói hắn “nhân hiếu đoan chính, tương lai có thể làm được việc lớn”. Nên mới nói, một kẻ... cặn bã như vậy, sao có thể vì một người không biết gì như nàng mà phá hủy hình tượng tốt đẹp của hắn được?

Quả nhiên, mí mắt Triệu Miền Trạch hơi giật giật, bình tĩnh nở nụ cười.

“Bão Cầm, lui ra.”

Cho lui nha đầu nhà mình xong, hắn nhìn sang Hạ Sơ Thất, chợt đổi đề tài: “Ngươi không biết ta?”

“Chúng ta từng gặp nhau à?” Hạ Sơ Thất nhướng mày, cười hỏi. “Tất nhiên là đã gặp, còn không chỉ có một lần.” Giọng điệu Triệu Miền Trạch vẫn luôn ấm áp. Nếu không phải nàng quá hiểu sự “hung ác” khắc sâu tận xương của hắn thì nàng sẽ thật sự coi hắn là một người đàn ông đơn thuần xinh đẹp như ánh mặt trời, bởi vì hắn có một khuôn mặt ấm áp như bạch ngọc. Đáng tiếc! Hạ Sơ Thất híp mắt, giả vờ tò mò quan sát Triệu Miền Trạch từ trên xuống dưới, khó lắm mới kiềm chế được tâm tình trào phúng trong lòng, thờ ơ phủi quần áo dính mùi máu tươi, nhìn hắn nở nụ cười như có như không. “Tiểu ca đẹp như vậy, tính tình lại khiêm tốn ấm áp, tại hạ bất tài thưởng thức không nổi. Ha hả, nhìn ta cả người lôi thôi này, ta đang muốn trở về tắm. Cho nên, xin lỗi, tiểu ca có việc thì cứ nói, đừng ngại.” “Có thể tìm một quán trà để nói chuyện không?” Triệu Miên Trạch nhìn nàng. “Quán trà?” Hạ Sơ Thất nhướng mày, khóe môi vẫn mang theo nụ cười, “Sợ là không hợp. Không nói dối tiểu ca, ta đang vội đi chợ mua củ cải. Ngươi biết mà, mùa đông rau củ hút hàng, đi muộn là hết củ cải ngon, chỉ còn lại củ cải hư thối, sao có thể ăn?”

Vẻ mặt Triệu Miên Trạch hơi đổi, “Tiểu tiên sinh muốn trái ý ta?” Hạ Sơ Thất nhìn khuôn mặt xinh đẹp của hắn, nghĩ đến tâm tình muốn gặp hắn một lần trước khi chết của Hạ Sở, khóe môi cong nhẹ, bày ra vẻ trào phúng không bao giờ có trên khuôn mặt của Hạ Sở, “Tiểu ca nghĩ như thế thì là như thế đi. Bye Bye!”

Hạ Sơ Thất làm động tác bye bye” cổ đại kết hợp hiện đại rồi kéo Lý Mạc đi. Lúc chạm tay nàng ta, nàng mới phát hiện lòng bàn tay nàng ta đã ướt đẫm. Hiển nhiên, vị biểu tỷ này còn khẩn trương hơn cả nàng. May mà Lý Mạc bị đưa đến miếu tu hành khi chưa đủ mười bốn tuổi. Trước đó, ở phủ Hàn Quốc công, tính tình của nàng ta lạnh nhạt, luôn ru rú trong nhà, không có nhiều người biết mặt nàng ta. Huống chi, qua bốn năm, một cô nương thay đổi rất lớn, dù là người từng gặp nàng ta cũng khó mà nhận ra. “Tất cả đứng lại!”. Một tiếng quát từ sau lưng các nàng truyền đến. Không phải là người của Triệu Miên Trạch, mà là người đi ra từ nha môn phủ Ứng thiên. Thì ra, lúc Hạ Sơ Thất và Triệu Miền Trạch đang giao đấu thì bộ khoái nha môn phủ Ứng thiên nghe nói ở đây xảy ra án chém người. Dưới chân thiên tử, quan phủ cần quản lý loại chuyện này. Nơi này cách nha môn phủ Ứng thiên không xa, những bộ khoái này coi như tận hết trách nhiệm, tốc độ coi như khá nhanh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.