Đông Phương Uyển Nghi vốn là một người sợ mạnh bắt nạt yểu, thấy nàng ngang ngược thì mềm xuống, “Sở y quan, thái độ lúc nãy của ta với ngươi không tốt lắm, nhưng ta là một người nóng tính, thẳng thắn, không dối
gạt, không giống Nguyệt Dục kia, cả ngày giả làm người tốt trước mặt gia, buồn nôn.” Hạ Sơ Thất liếc nhìn nàng ta, không hiểu lắm.
Nàng ta lại chu miệng, tới gần hơn, “Chân Hoàn Truyện mà người nói, ta đã suy nghĩ một chút vẫn không hiểu rõ, vì sao phải biết nó mới có thể hầu hạ gia được chứ?”
Hạ Sơ Thất nhìn nồi thuốc sôi hừng hực trên bếp, đơ ra vì lời nói như sét của nàng ta.
Đông Phương Uyển Nghi không chắc thái độ của nàng, lại nói, “Nhưng mà ta cẩn thận suy nghĩ một chút, dù gia cưng chiều ngươi cũng không sao, người được sủng ái thể nào thì cũng chỉ là một người đàn ông, không sinh được Con trai vậy có ích gì? Sao ta lại phải khổ sở tính toán với người chứ, đúng không?”
“Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?” Đông Phương Uyển Nghi nói nhỏ hơn vài phần, “Ngươi xem hai ta, không đánh sẽ không quen biết, chúng ta làm bạn nhé!” Hạ Sơ Thất cong môi, thản nhiên liếc nàng ta một cái. “Ngươi muốn hồng hạnh vượt tường, bỏ qua gia, lén lút với ta?” “Phi phi phi, đừng nói mò.”
Hai má Đông Phương Uyển Nghi đỏ lên, cắn môi dưới đây xấu hổ. Mãi sau nàng ta mới nói, “Nói thật cho ngươi biết cũng không sao, lúc trước ta nghe Ngụy thị và Tạ thị nói, y thuật của Sở y sự rất cao, chắc là vì dùng thuốc gì dụ dỗ nên mới được gia yêu thương như thế, đúng không?”
Hạ Sơ Thất híp mắt, suy nghĩ một chút rồi gật đầu, “Đúng thì sao hả?” Ánh mắt Đông Phương Uyển Nghi sáng lên, “Ngươi cho ta chút thuốc quyến rũ thử đi.”
Hạ Sơ Thất lại gật đầu, “Được, không thành vấn đề.”
Đông Phương Uyển Nghi cười tươi, “Tốt quá, Sở y quan, không ngờ ngươi lại tốt thể, hôm nay Uyển Nghi đã hiểu lầm ngươi, ngươi đừng tính toán với kẻ đàn bà con gái như ta.” Hạ Sơ Thất cong môi, “Thuốc có nhưng cũng có điều kiện.” Đông Phương Uyển Nghi gấp gáp nói: “Có điều kiện gì, ngươi nói nghe thử xem.”
Hạ Sơ Thất khẽ đài” một tiếng, cảm thán, cầm kìm chọc lửa, cảm thấy không có chuyện gì liền chơi đùa tiểu thiếp của Triệu Tôn, cuộc sống này coi như là tiêu dao khoái hoạt.
“Sở mỗ trên đời chỉ có một ham mê.”
“Cái gì?”
“Bạc. Một đơn thuốc một trăm lượng, hợp lý chưa?”
“Một trăm lượng?” Rõ ràng con số một trăm lượng không phải lớn cũng chẳng phải là nhỏ so với Đông Phương Uyển Nghi, nàng ta thoáng suy nghĩ rồi đáp ứng, “Có thể, lúc nào cho ta?”
Đông Phương Uyển Nghi nói liên tục mấy câu cảm ơn, cười híp mắt rời đi, nhưng trong lòng Hạ Sơ Thất lại cảm thấy không thích hợp. Các cô gái trong phủ Tấn Vương ngày ngày nhớ mong giường Triệu Tôn, chiều độc ác để tiện gì cũng dùng được, nàng phải đề phòng mới được.
Nếu không, một ngày nào đó nàng không giữ được Triệu Tôn, để hắn đi theo người khác thì toi mất. Gà con nàng nuôi còn chưa ăn được mà để cho người ta ăn ư, tuy trên miệng nói không sao, cùng lắm là hai người chia tay, nhưng theo như tâm trạng trong lòng nàng bây giờ thì không hề thấy thoải mái chút nào. Không được, tuyệt đối không được! Triệu Tôn về vào giờ Tuất một khắc. Để nghênh đón Tấn Vương điện hạ đại thắng hồi phủ, trong phủ Tấn Vương làm đủ các việc, giăng đèn kết hoa khắp chốn, nha đầu bà tử cùng người hầu đều chỉnh trang quần áo, tinh thần hưng phấn. Nhất là ba vị Như phu nhân của hắn, càng như đi tuyển tú, người này mặc đẹp hơn người kia, chỉ muốn hấp dẫn hắn từ ánh mắt đầu tiên, giành được ân sủng. “Vì sao nhiều người như vậy?”
Triệu Tôn vừa vào phòng ăn liền nhíu mày.
“Gia!” Nguyệt Dục phúc thân nói, “Gia đi hai năm mới về, các vị Như phu nhân đều muốn ăn bữa tối cùng gia, Nguyệt Dục nghĩ phu nhân trông coi nhà không dễ dàng, nên tự chủ trương mở đại yến tụ tập mọi người, được lấy không khí vui mừng của gia.” Triệu Tôn không nói thêm gì, chỉ quay đầu nhìn thoáng qua Trịnh Nhị Bảo. “Đi gọi Sở Thất tới.”
Lúc đó Hạ Sơ Thất đang ở trong nhĩ phòng của viện Thừa Đức đọc quyển “Thanh Nang thư” của nàng, sờ vết sẹo trên đầu, nghe được Trịnh Nhị Bảo đến gọi thì trong lòng không quá thoải mái.
Thành thật mà nói, dùng cơm cùng Triệu Tôn không có vấn đề gì, nhưng phải ăn cùng mấy cô vợ nhỏ của hắn làm nàng nuốt không nổi. Nghĩ như vậy, nàng lại hối hận vì ước hẹn ba năm với hắn, nàng nên viết không phải là trong vòng ba năm không cưới thể nạp thiếp, mà phải đuổi hết thị thiếp mới đúng.
Nghĩ đến đây, nàng trợn trắng mắt, lại nhịn không được nở nụ cười vì sự ích kỷ của bản thân. Không kể đến Tiểu Phương Tử nói ba vị phu nhân kia không thể đuổi được, dù đuổi đi được thì Triệu Tôn cũng sẽ không vì nàng mà bỏ qua sự cân bằng trên triều đình.
Cần gì chứ!
Chơi với mấy chú chuột nhắt cũng thú vị lắm.
Trong phòng ăn, đèn thắp sáng trưng, rất nhiều nhà đầu bà tử cùng gã sai vặt chờ đợi, khung cảnh phô trương to lớn, Hạ Sơ Thất nhìn đau cả mắt, không biết ai với ai, chỉ là càng thấy làm một vương gia phong kiến có phúc thật, cuộc sống thoải mái dễ chịu.
“Đến đây.” Triệu Tổn thấy nàng bước vào, mặt thoáng vẻ ấm áp, vươn tay ra phía nàng.
“Gia, ta ngồi đây được không?”
Hạ Sơ Thất đang mặc nam trang, nàng thấy trước công chúng diễn quan hệ nam nam với hắn thì có vẻ bại hoại, rất dễ khiến các tiểu nha đầu trong phòng bị đau lòng, cũng ảnh hưởng đến tam quan của các nàng. Nhưng ai biết nàng vừa nói xong thì khuôn mặt Triệu Tồn vốn chẳng tốt đẹp gì lại lập tức càng đen hơn. “Sở y quan, ngồi bên cạnh gia.” Nguyệt Dục là người rất biết nhìn mặt nói chuyện, liền vội vàng chuyển bát đũa của nàng đến cạnh Triệu Tôn. Hạ Sơ Thất thở dài, đành căng da đầu bước qua. Nhất thời, trong phòng ăn to như thế, tất cả đều nhìn nàng, cảm giác như bị định đâm vào người này không hay chút nào.
Thức ăn trên bàn rực rỡ sắc màu, đa dạng nhiều chủng loại, ăn cũng không giống lúc thường. Nhưng Hạ Sơ Thất lại không quen được người khác hầu hạ, vốn dĩ nàng ăn cơm không hề quy củ, bây giờ lại có một người hầu bên cạnh thì càng thấy khó chịu.
“Thích ăn cái gì?”
Triệu Tôn cũng không để ý người khác, cúi đầu hỏi nhỏ Hạ Sơ Thất, gắp thức ăn bỏ vào đĩa cho nàng, “Ăn một miếng cá viên đông trùng hạ thảo, không được kén ăn, xem người gầy trơ rồi kìa.”
Má! Ngày ngày ghét bỏ nàng, thế mà vẫn kéo nàng theo bên người, đây không phải là tự tìm ngược à? Trong đầu mắng hắn một câu, nhưng trước nhiều vợ nhỏ của hắn như thế, Hạ Sơ Thất cũng cho hắn chút sĩ diện, chỉ cảm ơn một tiếng rồi cúi đầu không nói gì.
“Gia, uyên ương ngũ trận khoái* này là món ngài thích ăn nhất, hôm nay ta đã lệnh riêng cho trù phòng làm đấy. Ngài nếm thử xem có được không?” Giọng nói nũng nịu uyển chuyển này, ngoài Đông Phương Uyển Nghi ra, còn có thể là ai được nữa?
(*) Món này xuất phát từ trong truyện “anh hùng xạ điêu”, do Hồng Thất Công làm, một món chim bồ câu hầm với cà rốt, nấm rơm, đảng sâm, đường, rau diếp...
Hơn hai năm rồi mới được gặp lại Triệu Tôn, đôi mắt nàng ta như muốn nở hoa, nói xong đã đứng dậy bước tới, muốn tự mình phục vụ Triệu Tôn dùng bữa. “Ngồi về chỗ.” Sắc mặt Triệu Tôn trầm xuống, vừa quát khẽ thì đột nhiên “bủm”, một tiếng rắm vang lên. Đông Phương Uyển Nghi biến sắc, lập tức ngày người. Mọi người trong phòng nhìn nhau, ngươi nhìn ta, ta nhìn người, không ai dám nói gì, sợ chuyện xấu hổ này bị đổ lên đầu mình. “Gia thứ tội, tiện thiếp sẽ về... về chỗ...”
Đông Phương Uyển Nghi từ từ lui về sau, sợ bị người phát hiện nàng ta vừa đánh rắm.
Nhưng trời phụ lòng người, một tiếng “bủm” lại vang lên, nàng ta lại đánh một tiếng rắm to.
Trong phủ của Vương tôn quý tộc rất để ý đến lễ nghi dùng cơm, có chủ tử ở nhà còn dám đánh rắm thì là rất bất kính, khi mọi người tìm được nơi phát ra tiếng rắm thì mọi ánh mắt đều đổ về phía Đông Phương Uyển Nghi, nàng ta muốn kẹp hai chân, chịu đựng, nhưng càng chịu đựng thì càng không nhịn được, vẫn cứ đánh quả rắm thứ ba.
Mọi người muốn cười, lại không dám cười.
Không khí này vô cùng quái dị.
Hạ Sơ Thất phì một tiếng, không chịu được nữa mà nằm bò lên bàn cười.
Đúng thế, “hồ mị phấn” mà lúc trước nàng đưa cho Đông Phương Uyển Nghi là bột ngũ cốc, bỏ thêm chút dược liệu, ăn vào sẽ thông ruột, chuyên dùng để đánh rắm.
“Cạch!”
Khi mọi người muốn cười không dám cười thì Triệu Tôn trầm mặt ném đũa lên bàn, không nói gì, mà cũng lười nhìn Đông Phương Uyển Nghi, nắm cổ tay Hạ Sơ Thất bước ra khỏi phòng ăn. Chỉ để lại một đám nữ nhân ngẩn người đờ ra.
Mà ánh mắt tủi thân của các nàng đều nhìn về phía Đông Phương Uyển Nghi là người oan ức nhất.
Nhất là tam Như phu nhân Ngụy thị, nàng ta nhập phủ Tần Vương hơn hai năm, hôm nay là lần đầu nhìn thấy Triệu Tôn, vất vả lắm mới có cơ hội ăn cơm với hắn thì lại bị Đông Phương Uyển Nghi phá hỏng, trong lòng sao có thể thoải mái được?
“Búm!
Lại một tiếng rắm vang lên, sắc mặt Đông Phương Uyển Nhi trắng bệch, tức giận đến mức môi run run. “Gia, đường tuyết rất trơn, người bước cẩn thận.” Trịnh Nhị Bảo đi trước cầm đèn lồng, vừa đi vừa nói.
Vào đêm thì tuyết rơi càng nhiều, Hạ Sơ Thất được Triệu Tôn dắt đi vào trong viện Thừa Đức, mẩy nha hoàn cũng bước vào theo, đoàn người giẫm tuyết vang lên tiếng “lạo xạo”. Trong tiếng vang đó, Hạ Sơ Thất vui vẻ nghĩ đến ba quả rắm của Đông Phương Uyển Nghi.
“Phòng nàng có lạnh không?” Triệu Tôn nắm chặt tay nàng, đột nhiên hỏi một tiếng. Hạ Sơ Thất ho nhẹ, định nín cười trả lời, nhưng nhìn khuôn mặt trong đêm kia lại càng sâu sắc hơn thì khóe miệng co rúm lại, cứ thể không nhịn được, lắc đầu, cười không nói nên lời.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]