“Phì, không phải ta muốn cười, mà là ta thật sự không nên được. Bủm...” Nàng mô phỏng tiếng Đông Phương thị đánh rắm, buồn cười không thể nhịn, “Không thể nhịn, không thể nhịn được, nếu ta cũng nhịn đến mức đánh rắm thì làm thế nào?”
Nói xong, lại có một đám người phải nhịn cười.
Dù Triệu Tôn đánh giặc hơn hai năm, viện Thừa Đức cũng đã lâu không có người ở, nhưng mỗi ngày đều có người đến dọn dẹp, nhìn sao cũng không giống nơi không người ở. Vào trong noãn các, phòng được chia thành hai gian bởi gỗ hoa lê, trong ngoài đều đặt vật dụng bằng gỗ tử đàn. Đồ ngọc cổ, bồn cảnh san hô, bình sứ Thanh Hoa, nến rùa hạc, bình phong sơn vàng... Tất cả đều rất tinh xảo đẹp mắt, phòng ốc cũng rộng rãi, trong phòng đốt địa long, cản đi gió tuyết và hơi lạnh bên ngoài. Hai người ngồi xuống hai bên ghế cạnh cửa sổ, dường như có thể nghe được tiếng gió lay lá cây xào xạc.
Một tòa vương phủ sâu thẳm, nhất thời càng thêm âm u. “Có thích thức ăn không?” Triệu Tổn thản nhiên hỏi. “Không tệ, không tệ, rất thích.” Hạ Sơ Thất gật đầu.
Làm Vương gia phong kiến thật tốt, nàng lại lần nữa cảm nhận được rõ hơn điều ấy. Chỉ một lát thôi, phòng bếp lại bưng lên rất nhiều các món ăn. Mà để nàng vừa ý nhất chính là không giống những món thịt cá mà Nguyệt Dục chuẩn bị trước, Triệu Tôn dặn dò người bưng củ cải muối và tào phớ tới, càng khiến nàng thấy thèm ăn hơn. “Ăn nhiều chút cho béo.” Hắn vẫn như cũ gắp thức ăn cho nàng.
“Lại ghét bỏ ta? Được, vậy ta sẽ không khách sáo đâu.”
Hạ Sơ Thất thuận miệng đáp, không chịu được sự dụ dỗ của thức ăn ngon nữa. Ở trong phòng ăn, vì mặt mũi của vị gia này mà không dám ăn to uống lớn. Giờ chỉ có ít người, sao nàng có thể nhịn được? Giật cái cánh gà bóng nhẫy, nhai vui vẻ, hình tượng này... không biết Triệu Tôn có nhìn không, dù sao Trịnh Nhị Bảo đã không dám nhìn thẳng mà quay đầu đi, hai tiểu nha hoàn chưa quen với nàng cũng sửng sốt trừng mắt nhìn.
Có lẽ sợ tướng ăn của nàng làm mất mặt, Triệu Tôn lạnh nhạt dặn dò Trịnh Nhị Bảo:
“Không cần đứng đây, lui đi.”
“Vâng, gia.” Những người làm đồng loạt hành lễ rồi lui xuống. Chỉ có Trịnh Nhị Bảo không đi ngay mà cầm bình rượu đã hâm nóng rót cho gia, lại vặn bấc đèn nhỏ xuống, chuẩn bị xong hết mới xoay người đi.
Cậu ta biết rất rõ, Sở Thất này còn lão gia hơn cả chủ tử cậu ta, nàng tuyệt đối sẽ không hầu hạ chủ tử cậu ta đâu.
Nhưng lòng cậu ta dù có oán cũng không dám lên tiếng. Phải biết là trong ngày đông rét mướt, trong cung ban thưởng yến, chủ tử cậu ta uống vài chén đã vội vàng rời tiệc, vội vã về phủ, trong đầu nhớ đến ai không phải là rõ sao?
Không có ai bên cạnh, Hạ Sơ Thất càng thoải mái hơn.
“Ta nói này gia, thức ăn chỗ chàng chắc lãng phí lắm. Một bữa này khéo bằng dân chúng chi cho cả một năm nhỉ?” Nàng vừa ăn vừa lên án vương triều phong kiến, cảm thấy bản thân cũng thật giả dối.
“Lau miệng.” “Ồ... được.” Hạ Sơ Thất lau miệng, tiếp tục vùi đầu ăn. “A Thất có vui không?” Giọng nói bỗng thốt lên làm Hạ Sơ Thất ngừng động tác cắn xương gà, ngẩng đầu nhìn sang. Ánh mắt người nọ sâu thẳm, hờ hững, không rõ tâm trạng. Nàng biết rõ hắn đoán được là nàng gây ra chuyện của Đông Phương Uyển Nghi, cười ha ha không phủ nhận.
“Cũng được, chơi rất vui. Sao hả, gia đang đau lòng phu nhân của chàng sao?” Triệu Tôn liếc mắt nhìn nàng, bình thản nói: “Được bao nhiêu bạc?” “Hả?” Hạ Sơ Thất lại cắn xương gà, sửng sốt.
“Chia phần.” Hắn trầm giọng nói. “Chia phần á?” Hạ Sơ Thất quặn đau tim gan, nhổ xương gà, “Gia à, kiếm tiền không dễ đâu.”
“Đúng là không dễ nên gia mới phải phân.” Hạ Sơ Thất bất đắc dĩ trừng mắt, nghĩ sau này trong kinh còn nhờ vị này bao che nên cũng không già mồm nữa, quyết tâm gật đầu, “Được rồi, một trăm lượng, chia ngài bốn mươi lượng, thế nào? Ngài đừng có chế ít, dù sao cũng là ta làm, ngài chỉ chờ chia phần, không thể chia năm mươi năm mươi được, thể thì bắt nạt ta quá thể.” “Được, coi như biết điều.”
Triệu Tổn hơi mím môi, tỏ vẻ đồng ý, tiếp tục gắp thức ăn vào bát nàng. Nhưng mà nếu Đông Phương Uyển Nghi bị mất mặt trước mọi người kia mà biết vị gia mà nàng ta luôn tâm tâm niệm niệm, chính vì nàng ta đánh rắm mất mặt mà yêu cầu người gây chuyện chia tiền, nàng ta có tức hộc máu mà chết không nhỉ? Hạ Sơ Thất đang mặc niệm vì bốn mươi lượng bạc không cánh mà bay thì Triệu Tôn lại lấy một hộp gấm đỏ trong ngực đưa cho nàng. “Gia cũng không thể để nàng bị thiệt được, đây là duyệt trạch cao.” Món này hắn từng nhắc tới trước kia, Hạ Sơ Thất nhớ hắn nói cao này dùng phủ sẹo rất tốt.
Hiệu quả tốt thế nào nàng không biết, nhưng nếu là do vị gia keo kiệt này đưa thì không thể để phí, lấy về nghiên cứu cũng được. Bí phương cung đình dùng cho những vị nương nương kia, có lẽ ít nhiều cũng hiệu quả.
“Cảm ơn nhé.”
Lần này Triệu Tôn lại không đòi bạc, chỉ rót đầy rượu vào chén bạch ngọc trước mặt nàng, rồi ra lệnh với giọng thản nhiên, nhẹ nhàng, đầy mị lực. “Hôm nay gia vui, A Thất uống với gia hai chén đi.” “Vui gì?” Hạ Sơ Thất chớp mắt, nghiêng người nhìn hắn, “Chàng vừa lên chức? Hay được Hoàng đế phong thưởng? Không đúng, với phẩm cấp của chàng bây giờ thì làm gì còn chức quan nào mà thăng? Nếu có thắng thì chàng liền làm Hoàng đế luôn rồi.”
Đôi mắt Triệu Tôn tối đi, nghiêng người che miệng nàng, tay vỗ nhẹ vào mặt nàng hai cái mới lạnh giọng nói. “Cái mồm nhanh nhảu! Lời này cũng nói được à? Để người ta nghe thấy thì còn muốn đầu nữa không?” Hạ Sơ Thất vuốt hai má, tai như bị phỏng, “Không phải là không có ai sao? Có người thì sao ta nói được? Ta cũng đâu ngốc. Hơn nữa, ai mà chẳng biết Trần Cảnh đang ở ngoài? Ai có thể nghe lỏm được gia chứ? Ta thấy chàng nhân cơ hội muốn sờ mó ta thì có.”
Ngày đông giá tuyết rơi lớn, trong buồng sưởi có rượu ngon, thức ăn ngon, và một nam một nữ.
Hạ Sơ Thất cười cười nói nói, Triệu Tôn đa phần chỉ nghe không nói, nhưng không bao lâu rượu chuẩn bị cho hai người đã hết. Hình như còn chưa tận hứng, Triệu Tôn lại gọi Trịnh Nhị Bảo mang thêm rượu, chàng một ly thiếp một ly, hai người cũng uống say. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Sơ Thất được cồn hun đỏ bừng, đôi mắt trong veo mơ hồ men say, mê ly như hồ nước mùa xuân, một ly cuối cùng, nàng bất nhã ở một tiếng. “Không uống nữa, uống nữa say mất.” Triệu Tôn cũng ngà ngà say, nhưng không có ý ngừng, lại đổ đầy hai chén, nhét chén bạch ngọc vào tay nàng, ngừng chốc lát mới hỏi. “A Thất, có nguyện theo gia đi phủ Bắc Bình không?” “Đi Bắc Bình? Làm Phiên vương?” Hạ Sơ Thất híp mắt, cảm giác say làm nàng lười biếng như mèo.
“Ừ, đi phủ Bắc Bình. Phụ hoàng đồng ý tấu chương của ta rồi.”
“Bắc Bình? Không phải là Bắc Kinh sao?” Đầu óc nàng quay mòng mòng, nửa tỉnh nửa say, nỗi nhớ nhà quay cuồng trong lòng, “Hức, nhà của ta... ở Bắc Kinh. Triệu Tôn, ta muốn về nhà lắm, ta nhớ Bắc Kinh, nhớ chiến hữu, nhớ TV, nhớ internet... Nhưng mà bây giờ ta không thể về nhà... Ta còn chuyện phải làm, có rất nhiều việc phải làm.”
“Bắc Kinh?”
Triệu Tôn lẳng lặng nhìn nàng. Hạ Sơ Thất say liền cười tươi hơn bình thường, là nụ cười thật lòng, từ đuôi mày vào đôi mắt, tản ra vui vẻ và thỏa mãn, trên gương mặt còn mơ hồ hiện lúm đồng tiền nho nhỏ, không quyến rũ nhưng lại có vẻ phong tình riêng.
Hắn không hỏi nàng điều gì, chỉ trầm mặc hồi lâu.
Cho đến nhiều năm sau, khi Triệu Tôn dời thủ đô Đại Yến đến phủ Bắc Bình, lại thông chiếu cả nước, đổi tên kinh đô Bắc Bình là Bắc Kinh thì trong đầu hắn vẫn luôn hiển hiện hình ảnh đêm tuyết tung bay, hai người ngồi đối diện uống rượu, Sở Thất say rượu nói nàng muốn về nhà. Cũng vào lúc đó hắn mới hiểu được, từ lâu đã rơi vào nụ cười có lúm đồng tiền của nàng.
Chuyện sau này không nói tới, lúc này Triệu Tôn trầm mặc một lát, đặt chén rượu xuống, cổ họng khàn khàn. “A Thất, ngồi lại đây.”
“Tại sao?” Hạ Sơ Thất híp mắt nhìn hắn.
“Ngồi bên cạnh gia.” Hạ Sơ Thất ngà say, lại không say quá. Nàng không hiểu, hai người uống rượu không phải đối diện sẽ càng thoải mái hơn sao, cần gì ngồi cạnh hắn? Nhưng mà khi hắn lành lạnh nhìn qua, nghĩ đến việc hôm nay mình trêu chọc vợ nhỏ của hắn nên cũng không từ chối nữa mà ngồi xuống cạnh hắn.
Nàng còn tưởng hắn muốn cùng nàng làm tiết mục uống rượu vung quyền gì đó, ai ngờ Triệu Tôn không nói lời nào, lấy một cái khăn lau sạch tay và miệng cho nàng, ôm ngang nàng đi nhanh ra ngoài. Hạ Sơ Thất giật mình, gần như tỉnh hẳn. “Này, làm gì thế?” “Hầu hạ gia tắm rửa.” Triệu Tôn thản nhiên nói. “Hả...? Ồ! Nhưng mà ta ăn chưa no.” Tim Hạ Sơ Thất đập loạn cả lên.
“Gia sẽ làm người ăn no.”
Hắn vẫn nói rất thản nhiên, trên mặt không biểu lộ gì. Nhưng mà giọng nói này lại thêm vẻ khàn khàn không bình thường, làm mặt Hạ Sơ Thất như bị phỏng. “Thả ta ra, ta tự đi.” “Im miệng.” Nàng muốn giãy giụa nhưng cánh tay hắn mạnh mẽ, kéo thân thể mềm mại vì uống rượu vào ngực, ôm chặt như buộc thừng, làm gì cho nàng phản kháng?
Được rồi! Dù sao nàng đồng ý chuyện của hắn, cũng không thích đổi ý. Mà còn có ước hẹn ba năm cơ mà, hắn sẽ không làm gì nàng đâu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]