Có thể nhìn ra được, bởi vì những nữ nhân này không được sủng ái nên người làm trong phủ cũng không quá đón chào, địa vị còn không bằng cả Nguyệt Dục. Chỉ có điều, bọn họ ỷ vào bối cảnh của nhà mẹ đẻ, không ai dám
làm quá với bọn họ mà thôi. Nhìn tình hình này, Đông Phương Uyển Nghi nghiến răng nghiến lợi.
“Ngươi, khinh người quá đáng!”
“Mặc dù Sở mỗ không biết như thế nào là khinh' Như phu nhân, nhưng Sở mỗ có một câu nhất định phải khuyên. Như phu nhân nóng tính quá, nếu thường xuyên nóng nảy dễ bị táo bón, miệng lưỡi đau nhức.” Hạ Sơ Thất đột nhiên mang dáng vẻ của người hành nghề y, cong khóe môi, dáng vẻ đáng ăn đòn mà cười hì hì.
Người xung quanh cười phá lên.
Đông Phương Uyển Nghi giận run cả người, mãi sau mới nói được một câu.
“Ngươi cứ chờ đấy!”
“Sở mỗ không thẹn với lương tâm, dù ở trước mặt điện hạ hay trước mặt Đại đô đốc cũng thế. Chỉ có điều, ta là thầy thuốc nên tôn kính y đức mà thôi. Còn nữa, Sở mỗ cũng khuyên Như phu nhân một câu, nếu việc nhỏ thế này mà nói với điện hạ và Đại đô đốc, chỉ sợ...”
Câu nói lấp lửng này, Đông Phương Uyển Nghi lập tức không nói nữa.
Trong thời đại trọng nam khinh nữ, thiếp thất địa vị thấp, ả lại chưa từng được Triệu Tôn thị tẩm, nên không thể ỷ vào thể của Triệu Tôn được. Mà dù cha ruột và ca ca nàng ta có chức to, nhưng nói cho cùng ả cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3481898/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.