Một người tàn nhẫn với kẻ địch thì không gọi là tàn nhẫn. Tàn nhẫn với chính mình, đó mới thực sự là người tàn nhẫn!
Lần này Nguyệt Dục đã có cái nhìn mới về Hạ Sơ Thất.
Trên trán Hạ Sơ Thất nhanh chóng be bét máu. Không chỉ Nguyệt Dục mà đến cả Triệu Tôn cũng phải nheo mắt nhìn nàng, không biết đang nghĩ gì mà một lúc lâu vẫn không nói, càng không ngăn cản. Cho đến khi máu tươi chảy ròng ròng xuống khắp mặt Hạ Sơ Thất, hắn mới trầm mặt bước nhanh đến, lướt qua Nguyệt Dục đang ngây người cầm khăn, kéo người nàng lại rồi quăng mạnh nàng lên giường.
“Con mẹ nó người điên rồi hả?”
Hạ Sơ Thất quay mặt lại, mặt toàn máu tươi, nở nụ cười quái đản với hắn.
“Ngươi... mới điên ấy.”
Mấy cú đập đầu này cũng khiến đầu óc nàng tỉnh táo hơn.
“Ngươi cho rằng tại sao ta phải đập đầu?” Nàng nhếch khóe môi cũng dính máu, dữ tợn, đáng sợ, còn có vẻ bi tráng không thể tả được. Nàng cười hờ hững, liếm vết máu trên khóe miệng, khoan thai nói chuyện, tìm được cái cớ tuyệt vời cho hành vi của mình.
“Ông đây... không... không cần đàn ông, không... không chết được.”
Triệu Tôn lạnh lùng nhìn nàng, nắm chặt tay, “Có khí phách! Đập tiếp đi.”
Hạ Sơ Thất cười cười, khóe miệng giật giật, “Không cần nữa.” Dứt lời, nàng chậm chạp nháy mắt với hắn, trầm giọng: “Một trăm lượng, ta muốn rửa ruột.”
Đôi mắt đen láy của Triệu Tôn rồi sầm xuống, “Rửa ruột? Rửa thế nào?”
Nàng lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3481850/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.