Hạ Sơ Thất mơ mơ màng màng, đang cực kỳ khát, đôi môi như sắp bị thiêu đốt đến khô cong, đâu còn chú ý được gì nhiều. Nàng ngửa cổ uống từng ngụm lớn. Nhưng trong cổ họng nàng vẫn còn thuốc chữa trôi hết, nên kết quả là thuốc T1 bị cuốn theo dòng nước, chảy xuống dạ dày. Cơ thể vốn nóng ran lại nhanh chóng nóng hừng hực, cứ như bị quẳng vào trong lò lửa cực to, nóng tới mức nàng chỉ muốn cởi hết quần áo ra, rồi nhảy vào bồn tắm ngâm nước đá.
Nàng cúi đầu xuống, thầm nghĩ xong đời rồi, lại nắm góc chắn, không dám nhìn vào mắt Triệu Tôn.
Có lệnh của Triệu Tôn Tôn Chính Nghiệp tới rất nhanh. Ông ta vừa vào, người hầu kẻ hạ trong phòng cũng nhiều hơn. Trịnh Nhị Bảo, Nguyệt Dục, Mai Tử, còn cả hai tỳ nữ khác cũng đứng cạnh đó xem. Nguyệt Dục cau mày, bận rộn giúp đỡ Tôn Chính Nghiệp. Mai Tử thì lo lắng đến phát khóc, thỉnh thoảng lại cầm khăn lau mồ hôi cho Hạ Sơ Thất, chốc chốc lại lén nhìn khuôn mặt không thể hiện chút biểu cảm gì của chủ tử, tội nghiệp gửi gắm hy vọng lên người Tôn Chính Nghiệp.
Lão Tôn kiểm tra đầu lưỡi của Hạ Sơ Thất, bắt mạch một lúc lâu rồi mới lưỡng lự nói: “Gia...”
“Nói đi!” Vẻ mặt Triệu Tôn lạnh nhạt, nhưng giọng nói lại mất kiên nhẫn.
“Hình như là trúng một loại độc mang tên 'Sướng Hoan Kiều...” “Là độc gì?”
Bắt một ông cụ có phẩm hạnh đoan chính như Tôn Chính Nghiệp giải thích về loại độc dơ bẩn như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3481849/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.