“Nếu Đại đô đốc đã muốn hỏi, vậy lão nạp cũng liều cái mạng này. Vì sự an khang của dân chúng Đại Yến ta, ta cả gan nói thực. Năm đó, được chủ ta là vua Hồng Thái tán thưởng, lão nạp được chọn vào kinh thành theo hầu Tấn Vương gia. Nhưng đã phụ sự nhờ vả của chủ, lão nạp nhớ đến núi non an nhàn nên một mình chạy tới đất Thục lánh đời, không định tham dự vào việc hồng trần. Nhưng hôm nay, lẽ trời đã cảnh báo, lão nạp không thể không nói. Còn nhớ lúc trước Thánh Thượng lên ngôi, lập trưởng tử là Thái tử, thiên hạ thái bình, bốn bể quy về một mối. Nhưng nay Thái tử bệnh nặng, Thánh thượng theo tổ huấn muốn lập đích trưởng tôn làm trữ, vốn làm đúng bổn phận theo tổ chế, tổ huấn. Nhưng theo “Thôi Bối Đồ' có nhắc nhở, lập trưởng tôn làm trữ đó còn là điềm báo Đại Yến chúng ta từ thịnh chuyến suy.”
“Đạo Thường to gan, nói năng bậy bạ!” Nghe dân chúng vây quanh xì xào bàn tán, mặt Đông Phương Thanh Huyền biến sắc, “Người đâu! Bắt lão hòa thượng nói xằng bậy này lại, giải về kinh xử theo pháp luật!”
“Làm càn!” Triệu Tôn phất tay áo, lạnh giọng khiển trách, “Đông Phương đại nhân coi bổn vương là đồ trang trí phải không?” Hắn vừa dứt lời, chỉ thấy bốn phía thiền viện vốn do Cẩm Y Vệ bao quanh vang lên tiếng đao kiếm cung nỏ. Trên nóc nhà, trước cửa, trên tường, một đội Kim Vệ quân đông đúc ập vào. Mấy người dẫn đầu chính là mười hai thị vệ đắc lực nhất dưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3481835/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.