Chương trước
Chương sau
Triệu Tôn nhướng mày, “Vậy xin hỏi Đông Phương đại nhân, đến thiền viện bổn vương nghỉ ngơi, muốn dẫn người của bổn vương đi là sao?”

“Thứ cho Thanh Huyền vô lễ, không biết điện hạ đang nghỉ ngơi tại đây.” Đôi mắt phượng của Đông Phương Thanh Huyền khẽ cong, cực kì cung kính nói, nhưng vẻ mặt lại không hề sợ hãi, “Hôm qua đập Tiền Giang đột nhiên bị vỡ, khiến nước lũ tràn vào. Thanh Huyền được biết điện hạ gặp nạn ở thôn Kim Sa, liền cùng phiên đài của phiên thự Tứ Xuyên, và mấy vị phủ đài đại nhân của phủ Cẩm Thành cùng nhau nghĩ cách tìm kiếm tung tích của điện hạ. Hôm nay Thanh Huyền nhìn thấy tên lệnh của điện hạ phát ra từ núi Trượng Nhân, liền vội vã dẫn người chạy tới. May mà điện hạ không có chuyện gì, thật là vô cùng may mắn.”

Tên lệnh:

Hạ Sơ Thất quay đầu nhìn Triệu Tôn. Tên lệnh là một loại đạn tín hiệu ở thời đại này, sử dụng thuốc nổ để tạo thành. Tên nhãi này phát tên lệnh lúc nào? Khả năng duy nhất chính là nhân lúc nàng đi xếp hàng lấy cháo. Nhưng nàng nghĩ mãi không ra, nếu trên người Triệu Đê Tiện có đồ tốt như thế thì sao tối qua không phóng đi? Sao lại để nàng bị rắn dọa, buồn bực cả buổi tối, rồi mới tới núi Trường Nhân phóng?

Trong đầu đầy câu hỏi, nhưng đột nhiên nàng cảm thấy đây đúng là một chuyện cười. Nhìn tình hình này, Triệu Tôn phóng tên lệnh không gọi được Trần Cảnh tới, mà lại dẫn cái tên Đông Phương Thanh Huyền này ra.

Triệu Tôn vẫn vỗ vai nàng, cười như không cười, tay áo trường bào bay bay, tôn quý như không phải vật phàm dưới nhân gian. “Đông Phương đại nhân biết bổn vương gặp nạn ở thôn Kim Sa, vậy có nên bàn giao gì đó với bổn vương về chuyện thôn đó không nhỉ?” “Bàn giao?” Đông Phương Thanh Huyền phất vạt áo đỏ rực, khẽ cong đôi môi mềm mại hồng hồng khiến người khác muốn phạm tội, nói một câu không rõ ràng, “Nếu điện hạ cần một lời bàn giao, Thanh Huyền dĩ nhiên không dám trái lời...”

Hắn ta dịu dàng nói được một nửa. Chỉ trong nháy mắt, ánh đao lóe lên, khuôn mặt ma mị tuyệt đẹp của Đông Phương Đại đô đốc chẳng hề biến sắc, nhưng thanh đao Tú Xuân trong tay lại chợt lao ra. Dưới sự chiếu rọi của y phục đỏ rực là đôi mắt được trùng hết cỡ của Mã Thiên Hộ, máu trên người phun ra còn đỏ rực hơn lửa.

“Phập!”

Tiếng đao đâm vào thịt, trầm đục kiến người ta kinh hãi.

Đông Phương Thanh Huyền giơ tay chém xuống liên tiếp năm người. Giọng nói lại mềm yếu như tình nhân thủ thỉ.

“Mấy tên không biết sống chết này, dám cả gan mạo phạm Tấn Vương điện hạ, tự ý bắt nô bộc bên cạnh điện hạ không nói, còn suýt làm điện hạ bị chôn trong dòng nước lũ. Ấy vậy mà còn dám đuổi theo đến đây, cố ý khiến bốn tọa bị hiểu lầm. Tội đáng giết, chết không có gì đáng tiếc.”

Tám chữ cuối cùng, hắn ta nói rất chậm, tuyên bố vận mệnh của năm người. Đại áo đỏ thẫm tung bay, mấy tên Cẩm Y Vệ chấp hành nhiệm vụ tại thôn Kim Sa đều ăn một đao vào tim, không kịp nên một tiếng mà ngã vật xuống. Đôi mắt phượng hẹp dài của Đông Phương Thanh Huyền vẫn mang nét vui vẻ, gương mặt nõn nà như bạch ngọc không hề biến sắc.

Hạ Sơ Thất hết sức sợ hãi.

Năm người kia chết không nói, nhiệm vụ bọn họ thất bại, bị lão đại giết hoặc bị diệt khẩu, đó là do bọn họ không trung thành tuyệt đối với Đông Phương Thanh Huyền. Nhưng Mã Thiên Hộ dù lỗ mãng nhưng vẫn luôn đứng về phía hắn ta, dù chết cũng không muốn bán đứng hắn ta. Thế mà Đông Phương Thanh Huyền không hề nể tình giết gã đầu tiên.

Ánh mắt nàng nhìn Đông Phương Thanh Huyền cũng phải thay đổi. Người này tàn nhẫn đến mức khiến nàng dựng cả tóc gáy.

Tình cảnh đẫm máu khiến người khác giận sôi, cả thiền viện yên tĩnh rất lâu.

Dần dần, Đông Phương Thanh Huyền rút đao Tú Xuân còn dính máu tươi, cười nhìn sang Triệu Tôn, khuôn mặt xinh đẹp, hỏi:

“Điện hạ, Thanh Huyền bàn giao như thế đã rõ ràng chưa?” Mỗi người ở đây đều mang một vẻ mặt, chỉ mình Triệu Tôn không biểu cảm gì. Hoặc là nói, hắn không thấy giết vài người có vấn đề gì, chỉ thản nhiên đáp: “Đông Phương đại nhân quả nhiên thẳng thắn.” “Dốc sức vì điện hạ dĩ nhiên là chuyện nên làm.” Đông Phương Thanh Huyền nhẹ nhàng nói, nhận khăn trắng do Như Phong đưa đến, từ từ lau sạch vết máu trên đao Tú Xuân, lau cẩn thận sáng bóng như đó là bảo bối của bản thân, ngoài miệng lại nói: “Đập Tiền Giang đã lâu năm chưa tu sửa, khiến đập bị vỡ. Thanh Huyền truyền thư đã tám trăm dặm về kinh, thỉnh cầu Thánh thượng trị tội quan phó sự giám sát để điều phủ Cẩm Thành vì không làm tròn trách nhiệm.”

Vẻ mặt Triệu Tôn vẫn không đổi, lạnh lùng nói, “Sự vụ không liên quan đến bổn vương, Đông Phương đại nhân không cần bẩm báo.”

“Mặc dù nói vậy.” Đông Phương Thanh Huyền đột nhiên cười dài, cả người đầy máu tươi, bước từng bước đến gần bọn họ, dịu dàng cười nhẹ nói: “Thanh Huyền vừa nhận được một tin báo, trước trận mưa to hai ngày, một cái giếng cổ trăm năm không cạn trong thôn Lưu Niên huyện Thanh Cương đột nhiên phun nước giếng lẫn với máu. Người trong thôn đi điều tra, bên dưới ngoài thị thế không có vết thương của một người đàn bà, còn phát hiện một tấm bia đá ẩn giấu ngàn năm. Người trong thôn đều truyền tai nhau rằng người đàn bà họ Lưu đã chọc giận thần trấn giếng lúc múc nước nên mới gặp báo ứng, nếu không sao lại chết kỳ quặc như thế...”

Nghe xong lời này, Hạ Sơ Thất sửng sốt trong lòng. Chuyện của Lưu Thị cũng là nàng ám chỉ cho Phạm Tòng Lương. Vốn nàng chỉ muốn dạy dỗ ả, ai ngờ Phạm Tòng Lương lại lấy mạng ả? Tim nàng đập thình thịch, ngẩng đầu nhìn đã thấy Triệu Tôn nghiêm mặt, lạnh nhạt nói, “Đông Phương đại nhân có hứng thú với mấy chuyện thần thần quỷ quỷ này từ khi nào thế?”

Đông Phương Thanh Huyền khẽ vuốt thái dương, mím môi cười, “Thanh Huyền không hứng thú với việc quỷ thần, nhưng lại rất hứng thú với bài thơ trên tấm đá được khai quật này.”

Triệu Tôn ồ nhẹ một tiếng, lạnh nhạt hỏi, “Còn có chuyện như vậy sao?” Đông Phương Thanh Huyền cười tươi, “Điện hạ có muốn nghe xem là bài thơ gì không?” Triệu Tôn thờ ơ nhìn hắn ta, “Đông Phương đại nhân muốn nói thì bổn vương nghe một chút cũng không sao cả.” Đông Phương Thanh Huyền hơi nheo mắt, chầm chậm đọc: “Tấn thủy giang bạn sấn động phong,

Vương sự nam định ô na trung

Đăng cao vọng viễn sơn hà tại

Cơ nghiệp sơ định mã hóa long.”

(Nước lên nhân lúc gió xuân thổi

Đức vua san phẳng nước Una Lên cao ngắm nhìn non sông nước

Cơ nghiệp đã định hóa rồng bay.) Bài thơ này ngâm lên, tất cả đều kinh sợ. Dù hiện giờ không phải thời đại mọi người đều ngâm thơ làm văn, nhưng tất cả những người bên trong thiền viện này, từ Cẩm Y Vệ đến lão hòa thượng, không ai là người đơn giản. Ngốc đến mấy cũng có thể nghe được đây là một bài thơ đọc vần đầu, và ý của bài thơ này là “Tấn Vương đăng cơ”.

“Thánh thượng long thể còn khỏe mạnh, phúc thọ song toàn. Ấy thế mà lại xuất hiện thứ đại nghịch bất đạo như vậy. Điện hạ, còn cần Thanh Huyền nhắc nhở ngài không?” Như thể không muốn bỏ qua bất kỳ thay đổi nào trên mặt Triệu Tôn, Đông Phương Thanh Huyền nhìn chằm chàm vào hắn, đôi mắt đầy ma mị.

Đáng tiếc, Triệu Tôn vẫn lạnh nhạt, “Có chuyện này sao? Bổn vương lần đầu nghe nói.” “Vậy bây giờ nghe rồi, điện hạ cho rằng, với chức trách của Thanh Huyền, nên làm thế nào cho phải đây?” Đông Phương Thanh Huyền cười hỏi.

“Đông Phương đại nhân thấy nên thể nào thì cứ làm như thế.” Triệu Tôn chặn lời hắn ta, giọng nói lạnh lùng.

“Điện hạ từ Una khải hoàn, rồi đến đất Thục, lại mãi không chịu hồi kinh báo cáo sự vụ, nộp lại binh hổ phù cho Bộ Binh. Nay triều đình rối ren, huyện Thanh Cương lại xuất hiện chuyện lạ cỡ này, Thánh thượng sẽ nghĩ sao? Thần dân thiên hạ sẽ nghĩ sao? Các quan triều đình sẽ nghĩ thế nào? Đã vậy, Thanh Huyền đánh theo chiều chỉ của Thánh thượng, mời' điện hạ hỏi kinh.”

Đông Phương Thanh Huyền vừa nói xong thì cười yêu mị, tay áo đỏ thẫm khẽ vung lên. “Người đâu, thỉnh Tấn Vương điện hạ hồi kinh.” “Vâng!” Mấy tên Cẩm Y Vệ đã dàn sẵn trận địa cao giọng đáp lại. Nhưng bọn họ còn chưa ra tay thì trước cổng vòm, một bóng người mặc đồ đen chợt bước tới. “Đại đô đốc, khoan đã!” Mọi người lập tức nhìn về phía phương trường của chùa Phổ Chiếu mặc tăng bào. “Đạo Thường đại sư, ngài có ý gì?” Đông Thương Thanh Huyền vô cùng khách sáo, cười hỏi.

“A di đà Phật!”

Niệm một tiếng pháp hiệu, Đạo Thường lão hòa thượng được xưng là đạo hạnh cao thâm, vẫn luôn tiên phong đạo cốt, chắp tay trước ngực, cả người như được nối thông với thần linh, trong miệng lẩm bẩm. “Mấy ngày trước, trời đổ cơn mưa to trăm năm khó gặp, hôm qua đập Tiền Giang ngàn năm lại đột nhiên bị vỡ, lão nạp thương cảm muôn dân khó khăn, đêm không thể say giấc, sợ trên trời có báo hiệu thiên cơ, nên cả đêm nghiên cứu “Thôi Bối Đồ mà tiền nhân bát quái từ từ Dịch kinh vết thành.”

“Ồ?” Đông Phương Thanh Huyền cười, “Vậy Đạo Thường đại sư có ngộ ra điều gì không?” Đạo Thường lão hòa thượng nghiêm giọng nói, “Đông Phương đô đốc tất nhiên là biết rõ, triều Đại Yến ta khai quốc mấy chục năm qua, đang lúc hùng mạnh. Đương kim Thánh thượng lại càng oai hùng giỏi giang. Nhưng vì sao vào lúc này đột nhiên lại có thiên tai? Có thiên tai, tất có lẽ trời. Đây là chuyện thường tình ở đời. Lão nạp dù ngu dốt, nhưng dựa theo sự chỉ dẫn của “Thôi Bối Đồ' đã rút ra được một kết luận...” Đạo Thường lão hòa thượng nói đến đây thì ngừng lại. Mà lúc này, dân chúng nghe tiếng ồn bên này nên chạy qua xem càng lúc càng nhiều. Bọn họ vây trước cửa thiền viện, nhón chân, chen lấn nhau, ai nấy đều rất tò mò. Nhưng ngại vì có nhiều Cẩm Y Vệ vây quanh như vậy, bọn họ không dám tiến lên trước, chỉ có thể đứng ở xa mà hóng. Đạo Thường lão hòa thượng dường như rất để ý đến cái nhìn của dân chúng, liếc nhìn bọn họ, không nói gì. Đông Phương Thanh Huyền mỉm cười, “Đại sự lo lắng điều gì?”

Đạo Thường lão hòa thượng ngẩng đầu nhìn trời, lập tức, hai tay chắp lại trước ngực, quỳ bịch xuống về phía kinh thành, quỳ lạy không ngừng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.