“Đại đô đốc đã xem được kĩ lưỡng chưa?”
Đông Phương Thanh Huyền nheo đôi mắt quyến rũ lại nhìn nàng một lúc, nhưng không tỏ vẻ
gì lạ thường.
“Xem ra bổn tọa nhận sai người quen cũ rồi.” Hạ Sơ Thất khẽ thở phào, nhưng trên mặt vẫn bình thường, “Thì ra là thế, chẳng trách. Ha ha ha, có điều, tuy Sở Thất không phải là người quen cũ của Đại đô đốc, nhưng nếu sau này có cần, ví dụ như bị trúng đao, trúng tên, sưng nhọt, bất lực, liệt dương hay gì đó thì chỉ cần gọi, Sở Thất đương nhiên sẽ ra sức cống hiến.”
Nghe lời nói mang theo đạo của nàng, Đông Phương Thanh Huyền cũng chỉ mỉm cười, một lúc sau mới đứng dậy đi về phía nàng: “Sở tiểu lang, Tấn Vương điện hạ không phải là người dễ ở chung, ngươi có chịu nổi không?”
“Haiz, cuộc sống của ai mà chẳng có kích thích?” Hạ Sơ Thất cười nói, không muốn ra vẻ đáng thương với tên này nên bèn đứng dậy, ôm quyền chào, “Đại đô đốc, nếu không có chuyện gì khác thì Sở Thất xin cáo lui trước. Hôm nay quả thật ta đã rất mệt rồi.” Đông Phương Thanh Huyền mỉm cười ra vẻ thấu hiểu, nụ cười lẳng lơ xinh đẹp, nhưng mang theo cảm giác áp lực vô cùng. “Sở tiểu lang, bổn tọa muốn tặng cho ngươi hai chữ.”
“Hả?”
Tròng mắt Hạ Sơ Thất đảo loạn, cái tên Đông Phương Thanh Huyền kia lại cười một cái, chầm chậm lấy khăn của nàng đeo lên đầu nàng, nhưng khi thu bàn tay thon dài về thì lại đưa lên mũi ngửi một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3481817/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.