“Hừm, tên gì hay nhỉ?” Nàng do dự, một lúc lâu sau mới cười ha ha, “Có rồi, gọi mày là Tiểu Mã nhé!”
Bàn tay cầm dây cương của Triệu Tôn siết chặt. Ngay cả con ngựa đang chờ bọn họ cũng phải căng cơ lắc lư đầu, mũi thở phì phì, tỏ ý nó cực kỳ bất mãn. “Mày hừ hừ cái gì?” Hạ Sơ Thất vỗ nó một cái, mang theo sự buồn bực vô cùng đối với chủ nhân của nó, “Ngựa thì gọi là Đại Điểu, sao chim không thể gọi là Tiểu Mã được? Ha ha, hai cái tên này đúng là tuyệt phối.” Hạ Sơ Thất tự đắc vui sướng, Triệu Tôn hồi lâu không nói gì, chỉ ngồi nghiêm chỉnh trên lưng ngựa. Vì ngựa chạy không nhanh lắm nên hắn không ôm chặt eo nàng như lúc đi nữa, thành thật không ăn đậu hũ của nàng. Không đúng, thế này quả thật là khiến một cô gái tổn thương lòng tự trọng!
Hạ Sơ Thất quay đầu lại nhìn hắn, chỉ thấy khuôn mặt điển trai lạnh lùng cứng ngắc, hoàn toàn là một Liễu Hạ Huệ theo trường phái cấm dục. Hắn ghét nàng xấu nhưng không phải xung quanh hắn có một đống mỹ nhân bủa vây sao? Mai Tử nói hắn không bao giờ gọi người thị tẩm, chẳng lẽ có bệnh gì đó?
“Này, thân thể của ngài vẫn chưa khỏe hắn đúng không?”
“Hả? Cái gì?” Rõ ràng là Triệu Tôn không theo kịp tiết tấu của nàng.
“Lần trước lúc ta chẩn bệnh cho ngài quả thật là dương khí bị thiếu, thận dương không đủ. Nhưng đây là do vết thương trên vai của ngài quá nặng dẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3481816/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.