Phạm Tòng Lương kinh ngạc, một lúc sau mới ngộ ra, “Ý ngài là trời sắp đổi sắc rồi?”
Trong lòng Hạ Sơ Thất biết ông ta đã tin lời nàng, thật sự cho rằng hai người đàn ông một nước một lửa kia là bạn thân thiết, lại còn Hoàng đế có lòng muốn đưa Triệu Tôn lên ngôi nên cố ý rải đường cho hắn. Hạ Sơ Thất cười nhạt, tiếp tục nói, “Phạm đại nhân là người hiểu chuyện. Hiện giờ ngài làm việc cho điện hạ, sau này sao thiếu cái lợi của ngài được?”
“Vâng vâng vâng! Sở thái ý nói phải. Nhưng... Phạm mỗ chỉ là một huyện lệnh, có thể làm gì đây?”
Hạ Sơ Thất nâng chén trà, vẻ mặt nghiêm túc hơn nhiều, “Bề trên đã muốn có cớ thì một đồng dao sao đủ được? Sao Phạm đại nhân không thêm một mồi lửa, để điện hạ có thể theo ý trời, lòng dân?”
“Ý trời? Lòng dân? Hạ quan hiểu, chỉ là...” Phạm Tòng Lương chần chừ.
Hạ Sơ Thất cười ha ha, cúi đầu thì thầm với ông ta vài câu, lúc này ông ta mới khẽ gật đầu, “Kính nhờ Sở thái y chuyển lời giúp hạ quan rằng tạ ơn điện hạ, hạ quan dĩ nhiên sẽ làm hết sức.” “Ha ha, yên tâm. Vậy sở mỗ về trước, chờ hồi âm của ngài nhé?”
Dẫn dắt Phạm Tòng Lương xong, Hạ Sơ Thất cũng không chậm trễ nữa. Dĩ nhiên là làm một “gian y” thì nàng không thể thiết được. Nhưng lần này nàng thông minh hơn, không lấy nhiều bạc lắm, nhưng vẫn vặt được nhiều cái lợi hơn: bịp của ông ta hai mươi lượng làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3481818/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.