Dư Ninh hẳn là nên cảm thấy sợ hãi, chuyện ly kỳ quái đản như vậy phảng phất như trong mấy tiểu thuyết liêu trai¹ xưa. Nhưng đối diện với đôi mắt sũng nước của thanh niên, hắn thật sự không thể bày ra dáng vẻ sợ hãi được.
Uy hiếp nếu khóc nữa sẽ ném ra ngoài của Dư Ninh thập phần hữu hiệu, thanh niên đã không còn gân cổ gào khóc nữa, chỉ có nước mắt vẫn cuồn cuộn chảy xuống không ngừng. Cậu không tiếng động nghẹn ngào, thậm chí còn bị hụt hơi, nấc cụt.
Dư Ninh cảm thấy mọi sức lực của mình đều bị rút ra ngoài, hắn bất đắc dĩ nói, “Rốt cuộc cậu khóc cái gì?”
Bả vai thanh niên run lên, “Ngài, hức, muốn, hức, ném, hức, em, hức, đi, hức…”
Hắn thật sự muốn lấy cái gậy gõ phạt thanh niên. Rõ ràng bộ dáng đã hai mươi tuổi đầu, nói năng lại không khác gì con nít ranh ba tuổi. Lại nghĩ tới gia khỏa này nhìn qua là người trưởng thành, nhưng thực tế chỉ hơn một tuổi chứ mấy. Nhớ đến điều này, Dư Ninh không khỏi cảm thấy một cỗ không khí quỷ dị dần dần tràn ngập.
Thanh niên trước mắt hắn, thật sự chỉ là chó.
Tận mắt nhìn thấy, thiên chân vạn xác, thế giới này vậy mà lại tồn tại loại chuyện hoang đường như vậy.
Thế hiện tại nên làm sao bây giờ? Khẳng định là không thể đưa cậu đến trạm cứu trợ động vật được nữa, chắc chắn sẽ dọa hỏng mấy nhân viên ở đó. Nhưng muốn hắn thu dưỡng một con sẽ biến thành người chó, này thật sự là…
Cậu hiện tại đứng trước mặt Dư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-mot-chu-cho-luu-lac/4282967/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.