Khối thân thể trần trụi, gầy yếu, tái nhợt của thanh niên xuất hiện trước mắt Dư Ninh. 
Đầu tóc rối tung màu nâu vàng, vừa nhìn liền biết là ai. 
Thanh niên đưa lưng về phía hắn, bả vai run rẩy đến lợi hại. 
Đầu óc Dư Ninh trống rỗng, hắn duỗi tay xoay người thanh niên lại. Cậu hai tay bụm mặt, trốn tránh như muốn khóc. Hắn phải dùng sức đẩy tay cậu ra. 
Thanh niên nước mắt rơi đầy mặt. 
Dư Ninh kinh ngạc, khóc cái gì? Thanh niên trốn không được, tránh cũng chẳng xong, cuối cùng thực sự khóc to, thương tâm muốn chết, nước mắt từng hạt lớn rơi trên tay Dư Ninh. 
Dư Ninh đột nhiên lui tay về, giống như bị chạm phải lửa. 
“Em, em không phải quái vật…” Thấy Dư Ninh tránh né thanh niên lại càng gào lên tợn, “Em chỉ là một con chó, chính là buổi tối sẽ biến thành người, không biết vì cái gì, không biết vì cái gì…” 
Bầu không khí ly kỳ quái đản càng làm thanh niên không cầm được nước mắt bi thương, Dư Ninh trầm mặt đứng bên, nhìn thanh niên ước chừng gần hai mươi tuổi gào khóc không khác gì mấy con nít ranh trong vườn trẻ. 
Cậu vừa khóc vừa thút thít kêu, “Ngài muốn đuổi em đi, ngài muốn đuổi em đi, ngài muốn—” 
Dư Ninh bị làm ồn đến đau cả đầu, phẫn nộ quát, “Còn khóc nữa tôi lập tức ném cậu ra ngoài cửa!” 
Lời hắn nói thập phần hữu hiệu, thanh niên bị dọa sợ, cắn môi, kiên quyết đem mấy chữ còn lại nuốt trở về, nhưng lại bức ra hai dòng nước mắt lớn. Cậu hút hút mũi, ngẩng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-mot-chu-cho-luu-lac/4282966/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.