Triệu Kiệt chớp chớp đôi mắt nhập nhèm, khi nhìn thấy trần nhà cùng dàn đèn treo bằng thủy tinh, nội tâm khó tránh khỏi một nỗi mất mát.
Hắn đang ở trong gian phòng cũ, nơi chốn cũ.
Điều duy nhất khiến cho Triệu Kiệt cảm thấy may mắn chính là trước mắt Thần Hi không có ở trong phòng.
Vừa mới thoáng thả lỏng thần kinh vốn dĩ rất căng thẳng, đột nhiên lại vang lên tiếng mở cửa, hại hắn ngay cả lông tơ cũng dựng đứng lên hết.
“Triệu tiên sinh, ngài tỉnh rồi?”
Người tới là một nam nhân xa lạ, tuy nhiên xác định đó không phải là Thần Hi, Triệu Kiệt cũng bớt căng thẳng.
“Ngươi là…?”
Triệu Kiệt hướng ánh mắt về phía thân người nam nhân.
“Ta là K, Thần tổng muốn ta mỗi ngày hai mươi bốn tiếng đồng hồ đi theo bên cạnh ngài…” Dừng một chút, K nói tiếp, “Triệu tiên sinh, ngài có muốn xuống lầu dùng bữa không?”
Cửa sổ sát đất tràn ngập ánh mặt trời ấm áp, xem ra mình đã hôn mê một thời gian ngắn.
Theo như hắn tính, bị Thần Hi cưỡng ép đến đây ít nhất cũng đã một, hai ngày. Ngẫm lại thì trong khoảng thời gian này phần lớn đều ở trong trạng thái hôn mê, khi tỉnh lại chỉ uống có một ly nước, không có hạt cơm nào trong bụng, dạ dày thật sự đã trống rỗng, liền không hề từ chối lời đề nghị nhã nhặn của K, nhẹ nhàng gật đầu.
“Ngài muốn dùng bữa tại phòng hay là xuống lầu?”
Nghe vậy, Triệu Kiệt có chút do dự nhìn chăm chăm cánh cửa phòng. Phảng phất nhìn ra được hắn đang lo lắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-dai-thuc/1283750/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.