Chương trước
Chương sau
“Thần Hi… Thần Hi… Ngươi… Ngươi dừng lại…!”
Trong gian phòng tràn ngập khí tức *** mỹ, nương theo từng tiếng rên rỉ thở dốc của Triệu Kiệt.
Nam nhân phẫn nộ trừng mắt nhìn người đang ở phía trên, khóe miệng bị hàm răng bén nhọn của bản thân cắn đến mức bật ra máu tươi.
Hắn căm hận nam tử trước mắt.
Ánh mắt của hắn, không chút e dè biểu hiện hết thảy điều này.
Tại sao còn muốn trở về trêu chọc hắn?
Tại sao?
Chẳng lẽ… tổn thương hắn như thế còn chưa đủ sâu sắc?
Thần Hi đương nhiên hiểu người trước mắt hận y, chỉ có điều, hận của hắn, chỉ càng làm sâu sắc thêm ngược tâm ở trong lòng y.
Hắn không thể hận y… Bất cứ kẻ nào cũng có thể dùng ánh mắt hận đến nghiến răng nghiến lợi nhìn y, chỉ có duy nhất hắn là không được…
Giống như nổi điên, y càng tăng thêm lực đạo nơi tiếp hợp dưới thân, quả nhiên nhìn thấy Triệu Kiệt khó chịu nhắm mắt lại, mí mắt lãnh đạm đến mức gần như tái nhợt che lấp đi ánh mắt chán ghét Thần Hi, chỉ có thể dùng tiếng thở dốc đứt quãng để bày tỏ kháng nghị.
Tất cả đều là lỗi của hắn! Thần Hi trong lòng nói.
Nếu như trước đây, nam nhân không nói với y những lời đó, nam nhân không xông vào phòng tắm, nam nhân cũng không nói cái gì thương y.
Vậy thì hết thảy những gì ngày hôm nay cũng sẽ không phát sinh!
Thần Hi hung ác trừu tống mạnh mẽ vài cái, đem dịch thể của chính mình phun vào huyệt khẩu đã bị tra tấn dày vò rất lâu của Triệu Kiệt. Người dưới thân chẳng biết từ lúc nào đã vì thể lực tiêu hao mà ngất đi.
Thần Hi xoay người bước xuống giường, nhặt lên tây trang rơi vãi trên mặt đất, thuần thục móc ra chiếc bật lửa, rít sâu vào một hơi thuốc, cảm xúc vốn dĩ căng cứng lập tức đạt được sự giải phóng ngắn ngủi. Y nhìn nam nhân trên giường đã bị chính mình chà đạp suốt một buổi tối, đột nhiên chậm rãi đưa tay ra, dùng sự ôn nhu mà chính y cũng không nhận ra, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen ẩm ướt vì mồ hôi.
Nheo nheo mắt, có chút hưởng thụ sự yên tĩnh trong thời khắc này, Thần Hi lâm vào trầm tư…
Hai năm trước, y đã có được hết thảy những gì y muốn.
Mưu tính sâu xa, dùng hết tâm cơ, cuối cùng đã có được mọi thứ trong tay…
Lúc trước, y từ một MB dựa vào thân thể ti tiện kéo dài hơi tàn đã trở thành người đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp mà hô phong hoán vũ.
Từ đó trở đi, tất cả những kẻ từng khinh bỉ y đều phải nịnh bợ y, hùa theo y, dùng hết mọi khả năng để lấy lòng y.
Y vốn là nên thấy cao hứng, thế nhưng có một góc trong lòng lại trống rỗng, khiến y không thể bỏ qua.
Sống trong cái vòng luẩn quẩn dối trá một thời gian ngắn, dần dần, trong đầu y hiện ra ánh mắt lo lắng kia.
Đó là ánh mắt mà từ khi sinh ra y mới lần đầu tiên trông thấy, không giống với những kẻ khác, khiến y không thể nào quên được.
Sự quan tâm phát ra từ tận đáy lòng, còn có tiếng nói ôn nhu, gương mặt ửng hồng, nhẹ nhàng gọi tên của y, “Thần Hi.”
Sự tưởng niệm đối với nam nhân giống như con ngựa hoang đã mất cương, khiến y có muốn ngăn cũng ngăn không được.
Hai ngày trước, Thần Hi phát hiện chính mình lại lâm vào tưởng niệm nam nhân, khi y lấy lại tinh thần thì người đã ở trên máy bay. Chớp mắt một cái, chân đã bước về cố hương lâu ngày không ghé.
Vừa đặt chân đến nơi nam nhân ở, Thần Hi phát hiện bản thân không hiểu vì sao lại kích động, đối với việc khoảng cách giữa y cùng nam nhân trong nháy mắt xích lại gần mà sinh ra kích động.
Trong lòng y càng thêm gia tăng sự khao khát nam nhân, y thèm muốn thân thể của nam nhân, ánh mắt ôn nhu của nam nhân, còn có biểu tình luôn bởi vì ân ái mà cảm thấy ngượng ngùng đến mức mặt đỏ tim đập.
Nhưng y biết rõ, nam nhân đối với sự phản bội nhất định sẽ có khúc mắc. Bất quá y đã chuẩn bị hết sức chu toàn, dù cho hắn tham lam đến mấy, một lần đòi mấy ngàn mấy trăm vạn, thậm chí là một trăm triệu, y đều không chút do dự xuất ra chi phiếu.
Y có tự tin, nam nhân tùy tiện để y thao túng trong quá khứ, nhất định sẽ một lần nữa trở về bên cạnh y.
Y cũng từng nghĩ đến tình huống xấu nhất, ví dụ như nam nhân không để ý đến y, cùng lắm thì khi đó y sẽ ôn nhu dỗ ngọt hắn vài câu.
Nhớ ngày đó, nam nhân chẳng phải cũng kiên quyết không lên giường với y, thế nhưng chỉ cần y dụ dỗ vài câu đã ngoan ngoãn nằm yên trên giường mặc cho y thượng.
Đối với việc cùng nam nhân một lần nữa bắt đầu, Thần Hi tuyệt đối có lòng tin.
Nhưng thật không nghĩ tới, tất cả đều bất đồng.
Nam nhân tìm người tình mới, đem quan hệ của bọn họ trong dĩ vãng một phát quét sạch sẽ.
Y không cho phép, người Thần Hi y từng chơi đùa, cho dù y từ bỏ, cũng không chấp thuận cho bất cứ ai đụng đến.
Hết thảy suy nghĩ cùng lý trí khi nhận được ảnh chụp do thám tử tư gởi đến, những dấu hôn trên người đại thúc, triệt để tan rã.
Đại thúc của y, đại thúc của y…
Đại thúc là thuộc về y… Không ai có thể cướp đi!
Dưới cơn kích động, y tìm người chuốc thuốc mê Triệu Kiệt, đem người nam nhân kia nhốt lại trong phạm vi thế lực của y, để hắn không cách nào đào tẩu.
Chỉ có thể ở trong giới hạn của y, không cho phép bỏ trốn!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.