Hoắc Hoan đã lùng sục hết tất cả ngõ ngách trong dinh thự Tống gia, nhưng điều không thấy em.
Chỉ trong vài tiếng, Thác Thụy biến mất mà không có bất kỳ người làm phát giác, ngay cả anh cũng không đã sơ xuất.
Tổng Nghi Khương cùng vợ mình đều rất hốt hoảng và lo lắng, họ đã nhanh chóng cử người điều tra camera khắp biệt thự.
Tống Dư càng không hiểu đã sảy ra chuyện gì.
Nhưng Tổng Chiêu lại nhanh chóng phát hiện ngọn nguồn sự việc.
Hắn đơn giản muốn Hạ Tán Văn đến đây chỉ để thu hút sự chú ý của Thác Thụy. Cốt để em không còn dính líu bên cạnh Hoắc Hoan nữa.
Dù sao thì Hạ Tán Văn cũng có rất nhiều điểm tốt, hắn lại còn là bạn qua nhiều năm của anh. Tổng Chiêu không nghĩ và cũng không ngờ hắn sẽ dám làm đến mức này.
“Tao bảo mày đến chơi cùng em ấy, chứ không nói mày mang em ấy đi!!!
Tống Chiêu hét qua điện thoại. Thái độ hết sức tức giận cùng phẫn nộ.
Hạn Tán Văn đầu dây bên kia cũng không bị uy hiếp :"Tao sẽ không làm hại em ấy”
“Vậy thì mày con mẹ nói lập tức đưa Tiểu Bảo về đây cho tao!!” Tổng Chiêu phẫn nộ hét lên.
Hạ Tán Văn ở đầu giây bên kia im lặng một lúc, sau đó nhàn nhạt đáp lại :"Sẽ không!"
Sau đó lập tức ngắt cuộc đối thoại.
Đến hiện tại chỉ còn cách thú thật sự việc cho Tống gia để sốc toàn lực tìm kiếm. Nhưng Tổng Chiêu lại không ngờ được, Hoắc Hoan đã sớm biết được Thác Thụy hiện tại đang ở đâu.
Dù sao thì con chip gắn trong tim em cũng không phải để trưng.
Việt Phong cùng Chu Cẩm rất nhanh đã có mặt tại Tống gia, với nhiệm vụ chỉ huy lực lượng vệ sĩ, hỗ trợ Hoắc Hoan đi mang người về.
Thác Thụy ở biệt thự của Hạ Tán Văn cũng láo loạn rất nhiều. Em liên tục đòi hắn thả em về về, khóc lóc, đập phá đồ đạc, thẩm chí là có đánh lại cả Hạ Tán Văn.
Nhưng hình như cũng không có tác dụng gì. Thác Thụy không biết mình bị nhốt chính xác là ở khu vực nào. Chỉ biết rằng căn phòng nơi em bị nhốt có thể nhìn ra cả một rừng thông to lớn cao chót vót, đôi lúc còn nghe được tiếng sóng biển ì ạch.
Thật ra thì em cũng không tính là quá sợ hãi, dù sao thì con chip vẫn còn trong tim em, một khi tim em vẫn còn đập thì con chip này vẫn sẽ hoạt động phát tín hiệu bình thường.
Bị bắt đi từ sáng, đến tận tối mịt Thác Thụy cũng phải cảm thấy đói cồn cào. Liền không khách sáo mà ăn hết phần thức ăn Hạ Tán Văn chuẩn bị cho mình.
Hắn chứng kiến một màn phá hoại không chút nhân nhượng của Thác Thụy mà câm nín. Dù sao thì Thác Thụy trong mắt Hạ Tán Văn vẫn luôn là đứa trẻ ngoan ngoãn mềm mại, một mặt này của em đúng là làm hắn có chút bất ngờ.
"Có mệt không?"
Hạ Tán Văn lau đi vệt nước trên mặt em, lọ hoa em đập vỡ vừa rồi đã làm thủy tinh và nước vương vãi khắp căn phòng.
Thác Thụy bĩu môi, hỏi thừa, phá hoại một trận như vậy, em đang mệt rã rời rồi đây.
"Anh tốt nhất là thả tôi ra, nếu không chồng tôi mà đến, thì anh chết chắc!!" Thái độ của em mang theo rất nhiều sự tự tin đối với chồng mình.
Hạ Tán Văn bật cười, "Em vẫn không hiểu sao? Hắn ta không có thực sự yêu em."
Thác Thụy tức giận, thẳng tay giáng lên mặt hắn một bạt tai. Tuy sức lực không đủ lớn để làm mặt hắn in hẳn 5 ngon tay, nhưng cái tát đã đủ thể hiện sự phẫn nộ trong em.
"Anh ấy không yêu tôi? Vậy chẳng lẽ là anh?"
Hạ Tán Văn gật đầu.
Thác Thụy tức đến bật cười sằng sặc :
"Anh thật hài hước, nói xem, thiếu gia Hạ thích tôi ở điểm nào?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]