🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nụ cười trên mặt Hạ Tán Văn tức khắc cứng lại, trong ánh mắt đã ẩn chữa nỗi thất vọng buồn tủi không thể che dấu. Bàn tay đang giơ lên chạm mặt em cũng dần hạ xuống, nặng lẽ nắm chặt.

“Ngoan, em phải nghỉ ngơi rồi.”

Thác Thụy để mặc cho hắn với bộ dáng chốn chạy khỏi sự thật mà ra khỏi phòng.

Dù sao thì có chuyện sảy ra đi nữa em cũng nhất quyết không thể ngược đãi bản thân. Đây là bài học mà Hoắc Hoan đã khắc sâu vào trong tâm trí em. Thác Thụy liền nằm xuống giường, định sẽ ngủ một mạch, trong khi trời chỉ mới ngả sắc vàng.

Nhưng đáng tiếc, em ngủ chưa được bao lâu đã bị âm thanh ồn ã làm tỉnh giấc. Thác Thụy vội vàng chạy ra trước của sổ xem sét.

Hoắc Hoan cùng một toán người cao lớn đang ngâm mình trong cuộc hỗn chiến.

Lính của Hoắc Hoan thì Thác Thụy đã nhìn không biết bao nhiêu lần, liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra. Nhưng đám chiến binh còn lại cũng rất đông đảo, em tự hỏi rằng Hạ Tán Văn lấy đâu ra thế lực để thuê được đám người cao lớn này.

Nhưng rất nhanh, quân của Hoắc Hoan đã chiếm thế áp đảo tuyệt đối. Mà đứng đầu dẫn dắt chính là Việt Phong cùng Chu Cẩm.

Có thể là lâu rồi không được đánh thỏa tay, cho lên lần này, trong lúc chiến đấu hắn ra tay rất hùng hổ. Từng cú đấm đều mãnh mẽ chí mạng.

Chỉ trong chốc lát, máu đã bắn đầy mặt Việt Phong.

Khi thế trận đã hoàn toàn nghiêng về một phía, hắn mới chịu ngừng tay.



Chu Cẩm đem đến khăn lau sạch máu trên mặt cho hắn, ghét bỏ nói :"Thật ban!"

"Có sợ không?" Việt Phong hỏi.

Chu Cẩm lại bật cười, tên này coi cậu là lính mới vào nghề sao? Cậu đã nhìn cảnh máu me này đến quen mắt rồi.

Nhưng vẫn đáp lại :"Ừ, rất sợ đó!"

Việt Phong kéo cậu giam trong vòng tay, có thể do sức lực vẫn còn đang sôi trào, hành đồng vuốt ve của hắn cùng mạnh bạo hơn.

Hoắc Hoan đơn phương độc mãn bỏ lại thuộc hạ của mình ở bên ngoài, đã một mình tiến vào trong từ lâu.

Bên trong nha cũng có rất nhiều lính đánh thêu, tên nào tên ấy to lớn hung tợn.

Nhưng sức mạnh của Hoắc Hoan là một thứ gì đó vô cùng kinh khủng. Chỉ trong chốc lát, đám lính hoàn bị ngã gục.

Hạ Tán Văn cũng không ngờ anh lại có sức mạnh khủng khiếp như vậy.

Hắn tự hỏi liệu kia có phải là con người?



Rất nhanh, cả hai đã đối mặt, Hạ Tán Văn thì sạch sẽ lịch thiệp như một thiếu gia thực sự. Còn lúc này đây, cơ thể Hoắc Hoàn toàn là máu của những kẻ phía sau, còn mang theo cả sự hoang dại điên cuồng.

Hoắc Hoan nhìn thẳng Hạ Tán Văn, giọng khàn đục:

"Lấy mất sự ấm ấp cuối cùng của một con quái vật thì sẽ phải trả cái giá đắt như thế nào?"

Hạ Tán Văn không quan tâm, hắn muốn xem xem, một con quái vật thực thụ sẽ mạnh đến mức nào.

Hắn rút từ trong người ra một khẩu súng cỡ nhỏ, nhưng cũng đủ để giết chết một con người.

Hoắc Hoan có mạnh đến đâu cũng không thắng nổi súng đạn. Anh cật lực né tránh hết chúng. Dần dần tiếp cận gần hơn với Hạ Tán Văn.

Nhưng thật không may, một viên đạn đã ghim vào vào vai anh lúc nào không hay.

Máu tươi phun trào, nhưng Hoắc Hoan lại không cảm thấy đau đớn chút nào.

Chỉ đến khi lòng súng của Hạ Tán Văn hoàn toàn bị bàn tay của Hoắc Hoan đè xuống, hắn mới chợt nhận ra.

Rằng Hoắc Hoan đã đến bên cạnh hắn từ bao giờ.

Quá nhanh chóng, hắn hoàn toàn không thể nhận ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.