Buổi sáng cuối cùng Thác Thụy ở lại Tống gia, em thường dậy muộn hơn tất cả mọi người trong gia đình.
Em với tay sang bên cạnh, theo thói quen tìm nam nhân :"Ưm.....Hoan...
Bàn tay nhỏ bé được nắm lấy, mười ngón tay đan vào nhau. Sau đó là một loạt nụ hôn rơi xuống, rải rác khắp mặt trắng hồng.
Đối phương ân cần tỉ mỉ ôm em lên, giam giữ trong lòng. Thác Thụy vẫn không chịu mở mắt, khẽ rên một chút, chuẩn bị tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Người bên cạnh mỉm cười, nhéo nhẹ chóp mũi em :
"Thụy Thụy ngoan, mở mắt xem anh rốt cuộc là ai?"
Em vẫn không nhận ra có điều gì, trong cơn buồn ngủ mê man chậm rì rì mở måt.
Người này thế mà lại không phải Hoắc Hoan như mọi ngày.
Hạ Tán Văn với đôi mắt hơi cong và nụ cười nhàn nhạt nhìn em, còn đang ôm em trong lòng vuốt ve.
"Hạ Tán Văn!!!" Thác Thụy vội vàng bật dậy, biểu cảm bất ngờ cùng nghi hoặc không cách nào giấu nổi.
Hắn cũng không có bị phản ứng chạy ra xa của em làm khó chịu, nhanh chóng đã tiến lại gần, vuốt ve khuôn mặt em.
"Tôi đến thăm em."
Thác Thụy nhíu mày, không tin lắm :"Anh nói thật sao?"
Hạ Tán Văn gật đầu chắc nịch, làm như thể bản thân chỉ là muốn đến thăm em như những người bạn bình thường.
"Nhưng anh cũng không thể vào đây!" Thác Thụy nói.
Dù sao phòng này cũng là của riêng hai người Hoắc Hoan và em. Anh vốn rất ghét có kẻ nào dám tự tiện bước vào.
Nụ cười trên môi Hạ Tán Văn vẫn giữ nguyên :"Em có vẻ rất thích anh ta!"
"Đương nhiên là như vậy, Hoan Hoan là chồng của em. Anh ấy cũng rất thương em!!" Thác Thụy nói với đôi mắt nghiêm túc. Như thể đó là điều hiển nhiên.
Hạ Tán Văn bật cười lớn, hòa lẫn là cả thái độ nhạo bán như đang nghe những lời hề hước :
"Không, hắn ta chỉ đơn giản là hứng thú nhất thời với em. Thụy Thụy à, một ngày nào đó trong tương lai, khi Hoắc Hoan đã chán ngán, hắn sẽ không tiếc nuối mà vứt bỏ em. (3)
Em xem xem, Hoắc Hoan hắn ta có vô vàn người đẹp bao quanh. Em liệu có chắc rằng trong tương lai, hắn sẽ không gặp được người nào xinh đẹp hơn em, tài giỏi hơn em.
Và em liệu có chắc rằng Hoắc Hoan sẽ không cảm thấy phiền phức mà ...... '
Hạ Tán Văn ngừng lại một chút, quan sát sắc mặt của Thác Thụy, nó dần dần xấu đi.
Bỏ rơi em ?"
Thác Thụy quả nhiên bị những lời này của hắn làm khích động, em rất yêu Hoan Hoan mà. Em không chịu nổi việc anh ấy bỏ rơi em đâu! Em sẽ chết mất.
"Không...... thể nào!" !
Hạ Tán Văn :"Thụy Thụy à, không ai nói trước được điều gì."
"Phải.....phải làm sao?"
Hắn mỉm cười, một biểu cảm thỏa mãn khi đã đạt được mục đích. Hắn tiến lại, ôm em vào vòng tay, từng cử chỉ điều nhẹ nhàng cẩn thận như nâng đỡ một báu vật.
"Em không lên ở lại bên cạnh người như anh ta nữa"
Thác Thụy kịch liệt lắc đầu, nước mắt giàn giụa.
Khi Hoắc Hoan trở lại phòng đã chỉ là một mảng yên lặng. Không có ai ở trong phòng.
Sáng nay, anh được mời đến thư phòng để bàn bạc công việc với Tống Nghi Khương. Dù sao thì Tống gia cũng có những hợp đồng làm ăn với sản nghiệp của Hoắc Hoan.
Tính từ lúc anh rời đi đến khi trở lại không quá 2 tiếng.
Anh nhíu mày, có thể em đã thức dậy và xuống dưới nhà.
Nhưng đây là trường hợp khó sảy ra, Thác Thụy thường sẽ không chịu xuống giường nếu không có anh bên cạnh.
Hoắc Hoan đột nhiên cảm thấy nỗi bất an quen thuộc ùa về.
Mà đúng là anh lên cảm thấy bất an thật, vì Thác Thụy đã ngủ thiếp đi trên xe của Hạ Tán Văn.
Ô tô hướng về phía ngày càng xa biệt thự Tống gia.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]