Buổi sáng cuối cùng Thác Thụy ở lại Tống gia, em thường dậy muộn hơn tất cả mọi người trong gia đình.
Em với tay sang bên cạnh, theo thói quen tìm nam nhân :"Ưm.....Hoan...
Bàn tay nhỏ bé được nắm lấy, mười ngón tay đan vào nhau. Sau đó là một loạt nụ hôn rơi xuống, rải rác khắp mặt trắng hồng.
Đối phương ân cần tỉ mỉ ôm em lên, giam giữ trong lòng. Thác Thụy vẫn không chịu mở mắt, khẽ rên một chút, chuẩn bị tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Người bên cạnh mỉm cười, nhéo nhẹ chóp mũi em :
"Thụy Thụy ngoan, mở mắt xem anh rốt cuộc là ai?"
Em vẫn không nhận ra có điều gì, trong cơn buồn ngủ mê man chậm rì rì mở måt.
Người này thế mà lại không phải Hoắc Hoan như mọi ngày.
Hạ Tán Văn với đôi mắt hơi cong và nụ cười nhàn nhạt nhìn em, còn đang ôm em trong lòng vuốt ve.
"Hạ Tán Văn!!!" Thác Thụy vội vàng bật dậy, biểu cảm bất ngờ cùng nghi hoặc không cách nào giấu nổi.
Hắn cũng không có bị phản ứng chạy ra xa của em làm khó chịu, nhanh chóng đã tiến lại gần, vuốt ve khuôn mặt em.
"Tôi đến thăm em."
Thác Thụy nhíu mày, không tin lắm :"Anh nói thật sao?"
Hạ Tán Văn gật đầu chắc nịch, làm như thể bản thân chỉ là muốn đến thăm em như những người bạn bình thường.
"Nhưng anh cũng không thể vào đây!" Thác Thụy nói.
Dù sao phòng này cũng là của riêng hai người Hoắc Hoan và em. Anh vốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-bao-boi-ngoc/3742843/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.