Mông em bắt đầu đỏ lên, cái tát đau đớn mang theo cả sự ủy khuất không thể che dấu. Thác Thụy khóc oà, lao vào ngực Hoắc Hoan náo loạn.
Trước kia cũng không phải là anh chưa từng đánh em nặng như vậy. Chỉ là hiện tại có lại được giọng nói, hình như em cũng có thêm điều kiện để làm nũng nhiều hơn.
Hoắc Hoan ôm em trong lòng, lặng lẽ vuốt ve cơ thể đang khóc đến run rẩy.
"Ngoan, nói yêu anh!"
Thác Thụy sợ anh sẽ đánh mình tiếp, liền nói :"Em yêu chồng, em yêu chồng nhiều lắm!"
Từ lúc Thác Thụy có thể nói lại được bình thường, Hoắc Hoan dường nhưng cũng hình thành thêm một thú vui. Đó là có thể nghe em nói lời yêu mỗi ngày.
3 ngày trở về nhà cùng Thác Thụy cũng là 3 ngày Hoắc Hoan phải làm việc trên máy tính cầm tay. Các cuộc họp cũng đều diễn ra qua màn hình. Những lúc như vậy, Thác Thụy hoạt bát lại không ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh mà lại chạy lung tung chơi cùng anh trai Tống Dư.
Hoắc Hoan và Tống Dư không hòa thuận, nhìn thấy nhau là muốn toé lửa.
Hoắc Hoan ghét Tống Dư vì qua gần gũi với Thác Thụy.
Tống Dư ghét Hoắc Hoan vì anh lại dám ở bên cạnh Tiểu Bảo.
Hơn ai hết, Tống Dư hiểu được bản chất con người này. Máu lạnh tàn nhẫn, không từ thủ đoạn để đạt được mục đích. Anh không muốn để em trai bé bỏng của mình ở bên cạnh con quái vật ấy.
Giới quý tộc có không biết bao nhiêu là người tài giỏi, anh tuyệt đối không để em trai mình ở bên cạnh con quái vật ấy.
Mà Hoắc Hoan tất nhiên cũng nhận ra được, nhưng anh lại chẳng hề quan tâm.
Tối ngày thứ hai, Tống Chiêu cuối cùng cũng có thể trở về.
Anh gọi vang vọng khắp nhà : "Cục cưng à, anh hai của em về rồi!"
Thác Thụy đang ngồi bên cạnh cùng Hoắc Hoan, khi nghe được tiếng gọi của Tống Chiêu lập tức bật dậy. Không báo trước mà chạy ra ngoài, bỏ lại anh còn đang đen mặt đằng sau.
Tống Chiêu đã phải mất rất nhiều thời gian để có được sự đồng ý của trường. Nếu không phải do thành tích xuất sắc cùng việc Tống gia đã đầu tư rất nhiều nguồn vốn cho ngôi trường, thì hắn cũng chỉ có thể bật chấp mà trốn về.
Dù sao thì đó cũng là đứa em mà hắn vô cũng yêu thương. Hắn đã chờ đợi khoảnh khắc được gặp lại Thác Thụy rất lâu rồi.
Từ trên lầu nhanh chóng đã xuất hiện bóng dáng thiếu niên mảnh mai trắng trẻo đang lao như bay xuống.
Em chạy đến ôm Tống Chiêu:“Anh...”
“Tiểu Bảo, mừng em về nhà.
Chúng ta đã tìm em rất lâu!”
Khóe mắt em hơi ươn ướt, “Em biết, em rất hạnh phúc vì điều này!”
“Em vẫn là bảo bối của các anh chứ ?”
“Đó là điều đương nhiên!!” Tống Dư mỉm cười.
Cuối cùng Hoắc Hoan cũng từ trên lầu bước xuống.
Thời gian anh ở Tống gia cũng không có gì, hầu hết anh đều không để ai vào mắt. Anh chỉ một mực để ý em, mà Tống gia cũng không có ý định thân thiết với anh.
Dù sao thì ngay từ đầu Tống gia đã không muốn bảo bối của mình ở cạnh tên máu lạnh tàn nhẫn đó.
Hoắc Hoan lại càng không quan tâm. Dù sao thì bảo bối của anh cũng chỉ có thể ở đây 3 ngày. Sau đó em ấy sẽ phải trở về cùng anh.
Mà cũng dù sao thì anh mới là người nuôi dưỡng chăm sóc em suốt thời gian rất dài qua. Bọn họ cũng không có quyền lấy em đi khỏi bàn tay anh.
Khác hoàn toàn với Tống Dư, Tống Chiêu là kẻ sẽ tỏ rõ thái độ với con quái vật đang ở bên cạnh em trai mình.
Hắn nói :"Tuy Tống gia rất biết ơn ngài vì đã chăm sóc em trai tôi suốt thời gian qua. Nhưng gia đình tôi cũng không có ý định đồng ý để ngài ở bên cạnh Tiểu Bảo!!
Giới quý tộc của bao nhiêu người tài năng xuất sắc, chắc ngài cũng không việc gì phải bám mãi vào em trai tôi!"
Mi tâm Hoắc Hoan nhíu lại, hai ánh mắt sắc bén chạm nhau. Anh nhận ra được một mối đe doạ khác đang nhe nhóm.
"Thật đáng tiếc, bởi tôi lại chỉ vừa mắt em trai của cậu. Phải làm sao?"
Hoắc Hoan đưa mắt về phía Thác Thụy, trong đó vừa ẩn chứa sự nuông chiều vừa hoà lẫn khao khát chiếm hữu mãnh liệt.
Thác Thụy cũng bụm miệng, hơi tức giận đánh vào tay Tống Chiêu :
"Anh không được nói vậy, chồng của em rất thương em đó!"
"Bảo bối, anh sẽ tìm cho em một người yêu tốt hơn!"
Thác Thụy bĩu môi, lắc đầu :"Em chỉ cần anh ấy" Em chỉ về phía Hoắc Hoan.
Trong mắt anh hiện lên sự tự hào cùng thỏa mãn. Khóe môi không kìm được mà cong lên một đường.
"Đến giờ đi ngủ rồi, bảo bối!"
Thác Thụy vui vẻ thoát khỏi người Tống Dư, chạy đến nhảy lên cơ thể anh :"Chồng phải dỗ em ngủ, còn phải thơm thơm hôn hôn nữa!"
Hoắc Hoan gật đầu :"Ừm, sẽ hôn nát em!"
"Haha.....em chắc là anh sẽ không thể!"
Tống Chiêu :
Hắn rút ra túi áo ra chiếc điện thoại, gọi cho ai đó.
Đầu dây bên kia bắt máy :"Có chuyện gì?"
"Liệu mày có muốn gặp lại em trai tạo một chút!"
Người kia mỉm cười :"Được, sáng mai tao sẽ đến gặp cực cưng của tao"
Thật trùng hợp làm sao, Tống Dư và Hạ Tán Văn cùng tuổi, học cùng trường và cả cùng lớp!
Lại càng trùng hợp hơn khi cả hai bọn họ là bạn thân thiết!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]