Cả hai quấn quýt cùng nhau rất lâu, dựa vào những ký ức còn sót lại trong đầu Thác Thụy qua nhiều năm, em biết được anh cả rất thương em.
Mà em hồi nhỏ cũng rất thích anh trai, thường xuyên gần gũi vô cùng vui vẻ.
Chỉ có điều em không biết, độ nuông chiều của anh sẽ đến mức độ nào.
Tống Dư là một người rất tài giỏi, mấy năm ở nước ngoài đều dùng thái độ lạnh lùng nghiêm túc nhất để làm việc. Nhân viên dưới quyền anh đều nói : Tống Dư là tảng băng biết đi, có là mỹ nhân ấp áp dịu dàng nhất cũng không cách nào làm tan chảy khối băng này.
Có điều người ngoài không biết, toàn bộ sự quan tâm dịu dàng nhẫn lại nhất của Tống Dư nhiều năm qua đều chỉ dành cho người em út. Tuy em đã rời xa gia đình nhiều năm, nhưng tình cảm ấy anh dành cho em vẫn không phai nhạt đi chút nào.
Thác Thụy ôm cổ, đu cả người em lên cơ thể anh, chơi đến vui vẻ. Tống Dư cũng rất dịu dàng, ôm lại tránh để em ngã.
“Còn mệt không?” Tống Dư hỏi.
Thác Thụy lắc đầu, ngủ một giấc dài như vậy, hiện tại em chỉ cảm thấy đói. Nhưng nhiều hơn thế, em muốn gặp mọi người .
“Em muốn gặp ba mẹ, cả anh hai nữa!!”
“Được, anh đưa em xuống nhà.
Thế là cả hai ôm nhau hớn hở đi xuống phòng khách. Cả đường đi đều rất thuận lợi.
Nhưng đấy là chuyện sẽ xảy ra nếu không tính đến việc sẽ gặp Hoắn Hoan ở bên ngoài.
Mặt anh sa sầm, hiện lên nỗi tức giận cùng cực.
Trong một khoảng thời gian rất dài đến hiện tại, Thác Thụy chỉ ôm ấp gần gũi với duy nhất Hoắc Hoan. Em chỉ ở bên cạnh duy nhất một người là anh, điều này qua thời gian rất dài đã in sâu vào tâm trí Hoắc Hoan.
Rằng như một điều hết sức tự nhiên, Thác Thụy là của anh, em ấy chỉ có thể gần gũi với anh, em ấy chỉ cười vui vẻ như vậy với duy nhất mình anh.
Nhưng ngày hôm nay, nhìn em ôm chặt cổ Tống Dư, anh mới nhận ra, Thác Thuỵ cũng có thể vui vẻ như vậy bên cạnh người khác.
Tống Dư và Hoắc Hoan nhìn nhau, Thác Thụy cũng phát hiện ra anh, “Chồng Ơi!"
“Đưa Thuy Thuy cho tôi.” Anh tiến đến muốn ôm em lại.
Nhưng đã bị Tống Dư ôm em tránh đi, :”Hoắc tổng, Tiểu Bảo cũng là em trai của tôi.”
Ý tứ rất rõ ràng, Thác Thụy là em trai của hắn, hắn ôm ấp gần gũi với em trai là chuyện hết sức bình thường. Hoắc Hoan là người ngoài, làm sao có quyền xen vào.
Nhưng Hoắc Hoan lại không quan tâm điều đó, dù có là người nhà thì em ấy về sau cũng chỉ ở bên cạnh mình anh.
Cả hai ngầm đối chọi gay gắt như thế, cuối cùng Thác Thụy vì không đợi được mà tự nhảy xuống khỏi lòng Tống Dư, chạy xuống nhà trước.
Cả hai lúc này mới vội vàng theo sau :
”Tiểu Bảo, không được chạy, cẩn thận kẻo ngã!”
“Thác Thụy, quay lại đi dép trong nhà cho anh!”
Sau một khoảng thời gian rất lâu xa cách, Thác Thuỵ cùng ba mẹ khi gặp lại nhau có vô vàn xúc động cùng xúc cảm khác nhau ùa về, chồng chéo và không có cách nào thể hiện ra hết được.
Sau mấy tiếng nói chuyện hàn huyên, cuối cũng, Tống phu nhân chỉ biết ôm con mình khóc rưng rức.
Tống Nghiên Khương không khóc, những cũng ở ngay bên cạnh vỗ về hai người.
Cuối cùng, bữa tối của Tống gia bắt đầu khi trời đã tối mịt mù.
Thác Thụy tuy ăn cơm nhưng vẫn luôn nhìn ngó xung quanh.
“Tiểu Bảo à, con muốn tìm thứ gì?”
“Anh hai, anh hai đâu rồi thưa ba mẹ?”
Tống Nghiên Khương đáp :"Tống Chiêu đã trở về trường học rồi, chắc phải tối mai nó mới có thể về nhà!"
Cấp 3 Tổng Chiêu theo học là một ngôi trường rất giàu truyền thống và có tính kỷ luật cao. Ngày hôm nay Tống Châu có thể về nhà đón Thác Thụy cũng là nhờ thành tích xuất sắc cùng các mối quan hệ, mới miễn cưỡng được nghỉ nửa ngày để trở về.
Bữa cơm nhanh chóng kết thúc. Bởi vì chiều nay đã ngủ rất lâu, hiện tại Thác Thụy vẫn rất tỉnh táo.
Bà Tống liền kéo Thác Thụy vào phòng mình, và từ trong ngăn kéo lấy ra một chiếc hộp tinh sảo.
Thác Thụy ngạc nhiên, bên trong là chiếc vòng cổ từ cuộc đấu giá lần trước.
"Tiểu Bảo à, chiếc vòng này là của con!"
Thác Thụy ngơ ngác : "Của con sao?"
Bà Tống gật đầu.
Đây là chiếc vòng được lưu giữ qua nhiều đời của Tống gia, năm đó Thác Thụy là đứa trẻ được đeo chiếc vòng này. Sau đó em bị bắt cóc, có lẽ bọn chúng đã bán chiếc vòng này đi. Sau nhiều năm lưu lạc, cuối cùng vẫn về lại tay em.
"Mẹ, đây là vòng gia truyền của nhà chúng ta sao?" Em cầm vòng lên chơi, thích thú hỏi.
Ngoài phần dây chuyền mảnh mai lấp lánh, ấn tượng nhất là phần mặt với viên đá ở giữa, em đã bị thu hút bởi thứ ánh sáng này.
Bà Tống lắc đầu :
"Hàng trăm năm về trước, một người đàn ông quyền lực đã tặng nó cho gia tộc chúng ta. Sợ dậy chuyền này vốn không để con cháu trong gia tộc sử dụng, nó luôn được cất rất kỹ."
"Nhưng năm ấy, con mới mấy tuổi. Lại tìm được nơi cất giữ chiếc vòng này, nằng nặc đòi giữ bên người. Cuối cùng ba con chỉ đành để con đeo nó."
Bà Tống vừa kể vừa bật cười vui vẻ.
Thác Thụy cũng mỉm cười theo. Trò chuyện thêm một lúc, Thác Thuy cũng phải trở về.
Thác Thụy vào phòng ngủ của cả hai, lại nhìn thấy Hoắc Hoan đang chăm chú làm việc trên máy tính
Sống lưng thẳng tắp, ngũ quan sắc nét tinh tế, chăm chú gõ bàn phím. Thác Thụy nhìn đến say mê.
Rồi bất ngờ cười thỏa mãn!
Người đàn ông đẹp trai tài giỏi này là của em đó, là chồng của em. Là người chỉ yêu thương cưng sủng mình em thôi.
Hoắc Hoan rất nhanh đã phát hiện, nói :"Lại đây."
Em chạy lại, ngồi lên đùi anh, hai tay choàng qua cổ ôm ấp tự nhiên.
Hoắc Hoan cũng không biết thương hoa tiếc ngọc, mạnh bạo hôn lên cơ thể em. Đầu tiên là gặm cắn phần cổ mảnh mai trắng nõn, sau đó dọc xuống day nghiến hai hạt đậu hồng hào. Sức lực cũng rất thô bạo, Thác Thụy bị đau cũng rên lên mấy đợt.
"Ưm..........chồng nhẹ một chút!"
Hoắc Hoan không thèm nghe, ngược lại còn càng dùng sức.
Tâm trạng của anh không được tốt, em cũng cảm nhận được.
"Chồng tức giận ạ?"
Hoắc Hoan ngẩn mặt, nói :"Em không để ý đến anh, còn dám ôm ấp với tên Tống Dư đó.”
Nói đến anh lại tức giận, không một lời liền vỗ một cái vào mông em.
Đau!
Thác Thụy lập tức cảm thấy uất ức, theo bản năng gục xuống vai anh, khóc nước nở, còn dùng giọng oán trách :"Chồng đánh em.....hức..... em ghét chồng!!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]