Hoắc Hoan nhíu chặt mi tâm, điều anh lo sợ nhất đã tới, bảo bối của anh muốn trở về với gia đình của em ấy. Nhưng anh ngàn vạn lần đều không muốn, anh đã tốn rất nhiều công sức để nắm chắc em trong tay. Hoắc Hoan không chấp nhận có kẻ nào đó cướp em ấy đi!!
"Không được!"
Anh bế em đặt trên đùi, mạnh mẽ xoa nắn cơ thể mềm mại này.
Thác Thụy khó hiểu, em phồng má :"Tại sao lại không được? Em muốn gặp lại gia đình mình."
Rời khỏi vòng tay cha mẹ từ khi mới 6 tuổi, đã bao nhiêu năm trôi qua, do mất trí nhớ, Thác Thụy thật sự không còn giữ nhiều ký ức về bọn họ, tất nhiên tình cảm dành cho ba mẹ cũng không thể quá sâu đậm. Nhưng con người thì luôn muốn tìm lại cội nguồn của bản thân.
Hoắc Hoan im lặng rất lâu, ngồi ôm em như vậy, nhìn ra bên ngoài. Bầu trời tối đen, không gian rộng lớn tĩnh mịch.
Đã có rất nhiều khoảnh khắc từ khi gặp Thác Thụy đến giờ, anh rơi vào trạng thái yếu ớt đến kiệt quệ. Vì sợ mất em, vì sợ em không còn quan tâm mình nữa, sợ em rời xa mình. Có rất nhiều nỗi sợ bao phủ, một người như Hoắc Hoan, bao nhiêu năm ngang tàn đối mặt với vô vàn tội ác, bóng tối, nhơ nhuốc, cái chết luôn cận kề.
Anh cũng chưa từng sợ hãi như vậy! Có thể nói Thác Thụy đã trở thành huyết mạch trong anh, mạnh mẽ bao phủ toàn bộ cơ thể anh, rồi chuyển đến ăn mòn từng tế bào.
Tâm trí Hoắc Hoan đã sớm dựa dẫm vào Thác Thụy Anh trầm mặt, nghiến răng nói : "Anh không thể xa em, bảo bối, Thụy Thụy!!"
"Em cũng không muốn xa chồng" Thác Thụy cười, như một điều hết sức bình thường, em nói tiếp :"Anh phải đi cùng em, cho dù là bất cứ đâu!"
Cuối cùng, giao kèo được thỏa hiệp trong sự không hài lòng của Hoắc Hoan.
Ngày mai, Thác Thụy sẽ trở về Tống gia, và Hoắc Hoan sẽ đi cùng em. Giới hạn anh cho phép em ở nơi đó là 3 ngày. Sau khi hết thời hạn, anh sẽ cưỡng chế lỗi em về!
Thác Thụy rất vui vẻ với thỏa thuận này, hôn anh liền mấy cái :"Chồng yêu, cảm ơn anh!"
Hoắc Hoan mỉm cười :"Ngoan, chồng dỗ em ngủ."
Buổi sàng hôm sau, Thác Thụy tỉnh dậy sớm hơn bình thường, háo hức cùng anh chuẩn bị đồ đạc.
Em có một vài thói quen xấu, luôn muốn mang những món đồ mình thích đi chơi cùng. Thành ra, xe ô tô trở hai người còn phải chứa thêm một đống đồ chơi của em.
Hoắc Hoan cũng không dặn quản gia chuẩn bị gì, chỉ mang theo một ít đồ ăn vặt em thích.
Thành phố rất rộng lớn, biết thự Tống gia lại nằm ở tận phía ngoại ô, phải đến tận chiều tối cả hai mới đến nơi. Lúc đó Thác Thụy đã ngủ ngon lành ở ghế sau.
Hoắc Hoan cẩn thận bé em còn đang ôm gấu bông từ trong xe ra. Hướng mắt về phía kia, Tống Nghiên Khương, Tổng phu nhân cùng hai người con trai đã đợi sẵn.
Tống phu nhân bước nhanh đến cạnh Thác Thuy, vuốt ve khuôn mặt em :"Con trai, mừng con về nhà!"
"Cảm ơn Hoắc tổng thời gian qua đã chăm sóc con trai út của tôi, Tống gia chúng tôi nợ ngài một ân tình!"
Nói xong, cả Tống Nghiên Khướng, Tống Dư, và Tống Chiêu đều cúi người, này tỏ lòng cảm tạ.
Hoắc Hoan chỉ lạnh lùng liếc mắt một chút.
Tống Du và Tống Chiêu rất thương người em út này, bọn họ không muốn tên quái vật Hoắc Hoan kia ở bên cạnh em một chút nào.
Không ai đánh thức Thác Thụy, để em ngủ đến tận tối mịt. Khi tỉnh dậy đã thấy mình nằm yên lành trên giường lớn, đèn phòng sáng, lộ ra nội thất sáng sủa theo phong cách nhẹ nhàng.
Nhưng cũng có thể thấy được từng sự tỉ mỉ chăm chút trên từng món đồ, có lẽ người thiết kế căn phòng này cũng đã tốn rất nhiều công sức.
Tống Dư cầm đĩa trái cây từ ngoài bước vào, khi thấy em đã tỉnh lại trên khuôn mặt không khỏi lộ ra ý cười "Tiểu Bảo, em tỉnh rồi!"
Thác Thụy hơi nghiên đầu :"Anh..."
"Ừm, anh là anh trai của em, Tống Dư
Em thật sự kích động, vội vàng nhảy cẫng lên :
"Ca ca..... anh trai.....em thật nhớ anh" Thác Thụy lao về phía Tống Dư.
Anh cũng vội vàng đặt đĩa trái cây lên bàn, dang tay đỡ lấy em trai nhỏ :"Anh trai cũng rất nhớ em!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]