🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Thác Thụy nhanh chóng nhảy xuống giường, chạy ra bên ngoài tìm nam nhân. Dáng vẻ hớt ha hớt hải nhưng trong đôi mắt còn ánh lên nỗi phấn khích cùng mong chờ to lớn.

“Chồng ơi, em muốn nhìn thấy anh!”

Hoắc Hoan mệt mỏi đang sử lý sống công văn trong phòng, bị tiếng gọi “chồng” vang vọng bên ngoài làm cho cứng đờ.

Nỗi mệt mỏi trong tích tắt tan biến, đôi mắt lạnh lùng trừng lớn và cả bàn tay đang cầm giấy tờ cũng buôn xuống.

Cửa phòng nhanh chóng bật mở.

Bóng hình nhỏ nhắn mềm mại, thuần khiết trong bộ váy ngủ trắng, vội vàng đến quên cả mang dép trong nhà, cười tươi tắn vui vẻ lao đến bàn làm việc của anh. (2)

Hoắc Hoan cũng có những xúc cảm mạnh mẽ, anh bật dậy khỏi ghế, dang rộng cánh tay đón em vào ngực.

Em dụi dụi vào cổ anh, vui vẻ gọi :"Chồng!!" (

Anh như không tin vào tai mình, :"Thụy Thụy, gọi lại một lẫn nữa!!"

Thác Thụy gọi lại :"Chồng ơi!"

Cánh tay đang ôm cơ thể em siết chặt, anh cúi xuống hôn lên chán

em :"Ngoan, ai là chồng của em?"

"Là Hoan Hoan, anh là chồng của em đó!"

Tâm trạng anh cực kỳ tốt, không tài nào ngờ được khi em tỉnh lại sẽ mang cho anh một bất ngờ lớn đến vậy.

Hoắc Hoan bế em ngồi lên đùi mình, cưng chiều hỏi ơn :"Anh là ai?"

"Chồng em!", vừa nói vừa hôn hôn nam nhân.

Thế là em ngồi đó liên tục gọi nam nhân là chồng, còn anh rất hưởng thụ cách xưng hô ngọt ngào này.

Em có loại giọng nói rất mềm mại ngọt ngào, chỉ nói bình thường cũng mang cho người khác cảm giác non nớt đáng yêu. Đằng này còn kết hợp với tiếng chồng nũng nịu ướt át. Hoắc Hoan thật sự tim như mềm nhũn, không kìm được mà đè em xuống hôn ngấu nghiến.



Thác Thụy cũng rất phối hợp mà đáp lại, để mặc cho nam nhân thưởng thức mình. Gần gũi thẳng đến lúc môi đã hơi sưng đỏ và trên cổ là vô vàn dấu hôn em mới đẩy anh ra.

"Chồng, em đói"

Anh mỉm cười, :"Ôm chặt một chút, chồng mang em đi ăn"

Thác Thụy vòng tay ôm lấy cổ anh, ngoan ngoãn để anh bế kiểu công chúa ra bên ngoài.

Quản gia Triệu nhìn thấy em tỉnh lại cũng rất vui mừng, "Thiếu gia, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi. Hai ngày qua ông chủ rất lo lắng cho cậu."

"Bác Triệu, cảm ơn thời gian qua bác đã chăm sóc cháu!" Thác Thụy nhìn ông.

"Cảm ơn gì chứ, lão già này cũng đâu làm được gì!"

Sự thật là thế, đến từng bộ quần áo, món đồ chơi mà Thác Thụy dùng hằng ngày đều do tự tay Hoắc Hoan chuẩn bị. Ông chỉ phụ trách việc chuẩn bị đúng theo yêu cầu của Hoắc Hoan.

Có thể nói, Thác Thụy đến biệt thự này, ngoài việc có thêm một thành viên thì ông cũng không cần vất vả chăm sóc.

Bác Triệu khi thấy Hoắc Hoan tỉ mỉ quan tâm Thụy thiếu như vậy, ông đã rất ngạc nhiên. Ấy thế mà bây giờ, lão chứng kiến cảnh này như một cảnh rất quen thuộc.

Sau hai ngày hôm mê, Thác Thụy như một người bị bỏ đói hai năm, ăn đến ngấu nghiến.Hai má phồng lên như bánh bao. Hoắc Hoan hiếm khi được thấy em ăn ngon lành như vậy, tâm trạng càng ngày càng tốt. Trong lúc em ăn còn sờ soạng khắp cơ thể em. Chỗ nào có thế gặm gặm cắn cắn thì sẽ gặm gặm cắn cắn, chỗ nào không thể thì lại xoa nắn không biết mệt mỏi.

Sau khi tỉnh lại đôi mắt Thác Thụy có thể thấy rõ đã trong hơn và còn ẩn chứa nhiều tia hoạt bạt. Nhưng cái điệu bộ ngốc ngốc chưa từng mất đi.

Cơ địa của Thác Thuỵ khó mập dễ gầy, em chỉ cần cảm một chút cũng có thể gầy đi trông thấy.

Từ trước đến nay Hoắc Hoan luôn rất để tâm đến chuyện ăn uống của em, mất rất nhiều thời gian nuôi em mập lên được một chút. Dù chỉ một chút thôi cũng khiến anh rất có cảm giữa thành tựu.

Ăn xong bữa cơm cũng là lúc bụng em lo đến căng phồng. Thác Thụy thoả mãn dựa lên người nam nhân, còn anh thì nhẹ nhàng xoa xoa cái bụng nhỏ này.

"Chồng ơi, em nhớ ra rất nhiều chuyện, nhớ ra ba mẹ em, các anh của em, và cả khi em bị bắt cóc, tận cho đến khi em gặp được anh!"

Thác Thụy quay đầu lại, nhìn thẳng mắt Hoắc Hoan:



"Thật may vì em đã gặp được chồng, em muốn ở bên cạnh chồng mãi thôi!"

Khóe miệng anh nhất lên một đường, rất khó nhận ra, nhưng Thác Thụy cảm nhận được, em cũng cười vui vẻ.

Môi lưỡi cả hai hòa quyện triền miên, có rất nhiều cảm xúc trong nụ hôn này, có thỏa mãn, có vui vẻ, có cả hy vọng vào một tương lai.

Tuy đã tỉnh lại nhưng Thác Thụy vẫn phải trải qua một lần kiểm tra toàn diễn, các y bác sĩ đã giúp em trong quá trình này.

Việt Phong và Chu Cẩm cũng nhanh chóng có mặt, vui vẻ chúc mừng em.

Thác Thụy rất thoải mái đáp lại :"Hai người có phải thích đối phương hay không ?"

Chu Cẩm gật mình, Việt Phong đỏ mặt quay qua nhìn Hoắc Hoan.

Mà Hoắc Hoàn chỉ nhướng mày như kẻ đứng ngoài xem kịch vui. Thật ra anh cũng đã biết chuyện này, bảo bối cũng nhạy bén giống anh, đã cảm nhận được.

Chu Cẩm không dám nói gì, giống như trước đây lấp sau lưng Việt Phong. Còn hắn thì trậm chạp gật đầu.

Em cười phá lên, vỗ tay :"Em biết mà, em có thể cảm nhận được. Đã rất nhiều lần cả hai ôm ấp đối phương trong góc khuất, còn hôn nhau như em và Hoan Hoan hay làm nữa, em đã nhìn thấy hết rồi!"

Gân xanh Hoắc Hoan trong tích tắt nổi lên, hai con người này thế mà dám cho bảo bối của anh nhìn thấy cảnh đó.

Nhất định phải phạt thật nặng, "Cả hai bị trừ nửa tháng lương, Việt Phong lát nữa đi luyện tập cùng ta!"

Bị trừ nửa tháng lương cũng không sao, làm việc dưới trướng Hoắc Hoan thứ duy nhất không thiếu là tiền bạc và lợi ích. Kể cả có bị trừ 2 phần 3 tháng lương cũng đủ để bọn họ sống thoải mái. Chưa kể đến việc hình phạt này có thời hạn.

Nhưng còn việc phải luyện tập với ông chủ. Cmn chính là địa ngục thực sự.

Việt Phong thở dài, quay lại xoa xoa đôi mày đang nhăn nhó của Chu Cẩm :"Em trở về trước, tối sẽ dỗ em ngủ!"

Thác Thụy phấn khích vỗ tay đôn đốp, còn Hoắc Hoan càng ngày càng u ám. Lát nữa phải hành tên này ra bã.

Kiểm tra một lượt kỹ càng, cơ thể Thác Thụy không có vấn đề gì bất thường. Nói chung là điều rất khỏe mạnh.

"Chồng ơi, em có thể đến gặp ba mẹ và cách anh trai của em không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.