🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Thác Thụy ôm chặt cổ hắn, một khẽ hở cũng không tách ra. Khóc đến thảm thiết, đôi vai mảnh khảnh run nhè nhẹ càng trông yếu ớt mềm mai.

“Ức.....hư.....!!!”

Hoắc Hoan ôm chặt em trong ngực, vỗ về an ủi, hôn lên mí mắt ngập nước : “Đứng sợ, anh ở đây với bảo bối, ngoan.

Thác Thụy cũng hay khóc khi không thấy anh ngủ bên cạnh, nhưng chưa từng sợ như vậy. Anh từng giây từng phút đều nhìn em, một chút bất thường trong em anh cũng dễ dàng cảm nhận.

Bảo bối của anh đang rất hoảng sợ!! Còn anh thì đau lòng không chịu nổi!

Anh xoa đầu em, thấp giọng “Ngẩng đầu lên!”

Thác Thụy ngoan ngoãn ngước lên, đôi mắt trong veo ánh nước mơ hồ, chóp mũi hồng hồng và cả đôi môi đang mấp máy hé mở. Xinh đẹp không chịu được!

Hoắc Hoan nhìn chăm chú người trong lòng, cả hai giống như đã quá hiểu nhau. Trong cơn mê man, em vô thức hơi hé miệng, vươn chiếc lưỡi rụt rè chờ đợi sự đáp lại.

Anh mỉm cười, mạnh mẽ hôn xuống.

Nhiệt độ trong phòng rất ẩm, mà cả cơ thể Thác Thụy lại lạnh ngắt.

Tim anh chậc một nhịp. Bảo bối của anh cơ thể lúc nào cũng ấm áp, là nhờ hệ thống sưởi khắp nơi, là nhờ lúc nào anh cũng ôm ấp. Chưa từng giảm nhiệt độ đến mức này. Chắc chắn em đã gặp chuyện gì không cần thiết gặp.

Như một việc hết sức tự nhiên, Thác Thụy trong nỗi hoảng sợ, mệt mỏi yếu ớt như tìm được ánh sáng ấm áp nhất đời mình. Em vội vàng đáp lại nụ hôn.

Môi lưỡi hòa quyện triền miên, chỉ cần em đáp lại một chút anh sẽ đáp chả em gấp hàng trăm lần.

Căn phòng ngủ rộng lớn yên ắng, chỉ còn lại tiến môi lưỡi va chạm hết sức rõ ràng.

Thác Thụy bây giờ không còn xem việc hôn giữa hai người có nhiều ý nghĩ nữa. Dù sao thì hai người họ làm chuyện này mỗi ngày và cho nó là điều hiển nhiên.

Có lúc sẽ là anh chủ động, có lúc lại là em muốn mà tìm tới.

Có một điểm chung chưa từng thay đổi, Hoắc Hoan vẫn luôn dành những hành động dịu dàng thâm tình nhất cho em.

Từ nửa đêm đến sáng hôm sau, Thác Thụy không tài nào vào giấc, mặc dù Hoắc Hoan vẫn ôm em vỗ về không ngừng.

Khi mặt trời lên, ánh sáng yếu ớt phủ xuống mặt tuyết, tâm trạng em mới thả lỏng từ từ ngủ mất.

Lần này anh không ra khỏi phòng nữa, bên cạnh em từ đầu đến cuối.

Anh nghĩ lại những lời nói của em.

Em nói em mơ thấy bản thân ở bên cạnh mẹ, các anh, em nói em bị đánh, bị nhốt trong nơi tối tăm đáng sợ. Thác Thụy nói rất nhiều, nói trong tiếng khóc nấc.

Hoắc Hoan cũng có thể đoán ra sự việc.



Em ấy đã dần nhớ ra những sự việc trong quá khứ của mình.

Và rồi sẽ sớm thôi, em sẽ nhớ ra tất cả!

"Còn cách nào khác?" Hoắc Hoan vô cảm nhìn bác sĩ của mình.

Vị giáo sũ trang phục trắng sạch sẽ, mỉm cười chưa từng thành thật :

"Cách để Thụy thiếu không nhớ lại thì rất nhiều, nhưng ngài phải biết, nếu Thụy thiếu đã dần lấy lại ký ức, kể cả từ trong giấc mơ lẫn ngoài đời. Cũng tức là cơ thể thiếu gia đang vô thức muốn nhớ lại."

"Tôi khuyên ngài lên để thiếu gia nhớ lại toàn bộ quá khứ trong vòng một lần, còn tốt hơn là để ngài ấy chịu đựng những giấc mơ đau đớn kia hằng đêm. Không chỉ có thể, trong sinh hoạt hằng ngày, đôi lúc ngài ấy cũng sẽ nhớ một vài sự kiện lại thôi!"

Vị bác sĩ cười cười, lướt qua một lần biểu cảm khó coi trên mặt Hoắc Hoan.

"Quan trọng hơn tất cả, Thụy thiếu sẽ phải hứng chịu những cơn đau đầu vô cùng kinh khủng kiếp!"

Mi tâm Hoắc Hoan nhíu lại, đôi tay đang ôm em cũng càng siết chặt hơn. Anh không muốn em lấy lại ký ức, vì rất nhiều lý do, nhưng trên hết, anh sợ mất em.

Nếu em có lại được quá khứ, em cũng biết gia đình em là ai, em cũng sẽ trở về cùng họ. Em sẽ rời xa anh.

Thác Thụy sẽ là một phần của nơi khác, không còn hoàn toàn thuộc quyền sở hữu của anh nữa. Hoắc Hoan sợ điều này sẽ thật sự sảy đến.

Hơi thở anh ngày càng nặng nề, trầm giọng nói:

"Ra ngoài!!"

Vị bác sĩ giống như cũng quá hiểu tình cách của ông chủ, không so đo chuyện anh tức giận với mình.

Hôn lên mí mắt của người còn ngủ say trong ngực, anh lầm bầm :

"Bảo bối, em là của anh, em không thể bỏ rơi anh."

Một vài lần nói chuyện sau đó, Thác Thụy đều nói muốn biết quá khứ của em rốc cuộc ra sao. Hoắc Hoan tuy không muốn, nhưng chỉ có thể miễn cưỡng cho phép.

Cũng không trách Thác Thụy được, giấc mơ vào cái đêm ấy đã chở thành ngòi nổ đang âm ỉ cháy trong em. Gợi lên nỗi tò mò và mơ hồ vô tận, sự khát khao biết được mọi chuyện đã diễn ra như thế nào.

Phương pháp được đa số các y bác sĩ và nhà khoa học của Hoắc Hoan đồng tình đó là dùng thuật thôi miên.

Phương pháp này không gây hại đến cơ thể, nếu thất bại cũng không gây đau đớn. Chỉ là giúp em trong tiềm thức lạc vào vùng ký ức đã chôn sâu của bản thân.

Thác Thụy nằm ngoan ngoãn trên giường, bên cạnh là hàng loạt các máy móc tiên tiến để bảo vệ sự an toàn cho em.

Hoắc Hoan ngồi ngay bên cạnh, dịu dàng hôn em.

Mấy người trong phòng nhìn cảnh ân ân ái ái này cũng biết điều mà vờ như không thấy. Chuyên tâm chuẩn bị công việc.



"Ông chủ, bắt đầu được rồi!"

Hoắc Hoan gật đầu, dịu dàng vỗ về :"Ngoan, anh ở bên cạnh em!"

Thác Thụy mỉm cười tự trấn an, bản thân em cũng đang rất hồi hộp.

Quá trình thôi miên diễn ra cực kỳ thuận lợi, em không còn nhớ bản thân làm sao mà có thể rơi vào giấc ngủ nhanh như thế.

Điện não của Thác Thụy đo được trên máy có dấu hiệu yếu đi một chút.

Hoắc Hoan lo lắng.

Các bác sĩ trấn an :"Tình trạng thường gặp thôi, xin ngài đừng lo lắng!"

Thác Thụy năm 6 tuổi, là con út của Tống gia. Lúc đó em sống vui vẻ cùng ba mẹ và các anh trai.

Mẹ em xinh đẹp tài năng, ba em nghiêm khắc kỷ luật. Các anh trai đều rất chiều chuộng em.

Rõ ràng 1 nhà 5 người có thể sống hạnh phúc.

Nhưng sinh Nhật 6 tuổi năm đó, khi đang dạo chơi trong vườn hoa. Em bị bắt cóc đi mất.

Cùng những đứa trẻ khác sống trong tầng hầm tối tăm lạnh lẽo. Rồi một ngày, lũ bắt cóc bán em cho một người đàn ông xấu xí ghê tởm.

Hắn đánh đập em, hắn cởi quần áo của em, cái miệng hôi thối của hắn cười lớn và liếm qua khắp cơ thể.

Rồi, rằng là ai cũng muốn bảo vệ bản thân, em đã với lấy mảnh thủy tinh vỡ đâm tên đàn ông kia. Máu ra rất nhiều, đỏ rực một khoảng mắt.

Em liều mạng chạy trốn. Chạy đến một nơi rất xa, muốn tìm cách quay trở về với gia đình, nhưng lại không thể.

Thác Thụy bị bắt cóc 4 năm trời, sau đó lang thang khắp trốn, vừa ẩn mình khỏi sự truy sát của bọn buôn người, vừa tìm cách sống sót.

Cũng trong thời gian này, ký ức của em bắt đầu mơ mơ hồ hồ. Rồi một ngày không biết rõ, em đã quên sạch.

Có thể sống được trong những năm tháng kia quả là một kỳ tích. Thẳng đến khi gặp được Hoắc Hoan, được anh đưa về nhà chăm Sóc.

Không gian trong phòng yên ắng, Hoắc Hoan chỉ nhìn chằm chú quan sát tình hình của em.

Cuối cùng, một y tá đã lên tiếng, "Thưa ngài, Thuy thiếu trải qua lần thôi miên này, khả năng rất cao có thể nói chuyện lại bình thường!"

Hoắc Hoan đã đoán được chuyện này.

Thác Thụy hôn mê hai ngày liên tiếp. Đến khi mở mắt, em không thấy ai trong phòng.

"Chồng ơi, anh đâu rồi?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.