Thác Thụy ôm chặt cổ hắn, một khẽ hở cũng không tách ra. Khóc đến thảm thiết, đôi vai mảnh khảnh run nhè nhẹ càng trông yếu ớt mềm mai.
“Ức.....hư.....!!!”
Hoắc Hoan ôm chặt em trong ngực, vỗ về an ủi, hôn lên mí mắt ngập nước : “Đứng sợ, anh ở đây với bảo bối, ngoan.
Thác Thụy cũng hay khóc khi không thấy anh ngủ bên cạnh, nhưng chưa từng sợ như vậy. Anh từng giây từng phút đều nhìn em, một chút bất thường trong em anh cũng dễ dàng cảm nhận.
Bảo bối của anh đang rất hoảng sợ!! Còn anh thì đau lòng không chịu nổi!
Anh xoa đầu em, thấp giọng “Ngẩng đầu lên!”
Thác Thụy ngoan ngoãn ngước lên, đôi mắt trong veo ánh nước mơ hồ, chóp mũi hồng hồng và cả đôi môi đang mấp máy hé mở. Xinh đẹp không chịu được!
Hoắc Hoan nhìn chăm chú người trong lòng, cả hai giống như đã quá hiểu nhau. Trong cơn mê man, em vô thức hơi hé miệng, vươn chiếc lưỡi rụt rè chờ đợi sự đáp lại.
Anh mỉm cười, mạnh mẽ hôn xuống.
Nhiệt độ trong phòng rất ẩm, mà cả cơ thể Thác Thụy lại lạnh ngắt.
Tim anh chậc một nhịp. Bảo bối của anh cơ thể lúc nào cũng ấm áp, là nhờ hệ thống sưởi khắp nơi, là nhờ lúc nào anh cũng ôm ấp. Chưa từng giảm nhiệt độ đến mức này. Chắc chắn em đã gặp chuyện gì không cần thiết gặp.
Như một việc hết sức tự nhiên, Thác Thụy trong nỗi hoảng sợ, mệt mỏi yếu ớt như tìm được ánh sáng ấm áp nhất đời mình. Em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-bao-boi-ngoc/3738247/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.