Anh mang Thác Thụy trở về phòng. Còn em lại đang run rẩy ôm chặt anh.
Hoắc Hoan thở dài, lau đi mấy giọt lệ óng ánh :"Đứng khóc"
Thác Thụy ôm lấy bàn tay to lớn của anh. Bàn tay vững chắc đêm nào cũng ôm em ngủ, ngày nào cũng đút cơm em ăn, giây phút nào cũng đều chở che em. Giờ đây em thấy máu và những vết thương.
Máu phần lớn là của Hạ Tán Văn, những vết thương chỉ là ngoài da, không có gì nghiêm trọng. Nhưng Thác Thụy vẫn rất đau lòng.
Biệt thự của Tống gia nằm cách rất xa trung tâm thành phố, bao quanh biệt thự còn có một vùng đất rất rộng lớn.
Dùng để con cháu vui chơi và luyện tập. Quanh năm qua đi, hiếm có kẻ nào vào được nơi đây.
Một phần là bởi vì vị trí địa lý, phần còn lại là vì dòng họ này nổi tiếng khó kết thân lẫn giao du.
Tống gia có 3 người con trai, thiếu gia nhỏ tuổi nhất đã mất tích đã được gần 10 năm. Đại thiếu gia Tống Dư hiện tại đang làm việc ở nước ngoài, sớm trong tương lai sẽ trở về tiếp quản sản nghiệp gia đình. Nhị thiếu gia Tống Chiêu đang học tại một nguôi trường cấp 3 danh giá.
Hai người con trai này nghe nói đều rất tài giỏi. Nhưng lại lạnh lùng khiêm tốn, ít khi lộ mặt. Báo trí cũng không có khả năng moi móc thông tin gì.
Khi cả Tống gia họp mặt, cũng tức rằng đây là một việc vô cùng quan trọng.
"Mẹ dám chắc rằng đây là sự thật?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-bao-boi-ngoc/3736897/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.