Thác Thụy bị Hoắc Hoan bế đi từ đêm hôm qua, khi em còn say giấc, đến ngày hôm nay do quá nhiều chuyện xảy ra mà tâm trí em trở lên không đủ tỉnh táo. Tiểu Yêu bị bỏ lại chỗ của Hạ Đoàn Sâm rồi. Có phải bây giờ nó đang rất nhớ em không?
Em đột nhiên muốn khóc, đôi mắt rưng rưng nhìn cả hai người kia.
"Tiểu......Yêu.....!"
Chu Cẩm hơi hoang mang, : "Cậu chủ đừng khóc, bây giờ tôi lập tức đi lấy lại con mèo đó cho cậu!"
Thác Thụy kéo kéo tay Hoắc Hoan, chỉ ra ý muốn nói anh mau đi nhanh một chút.
Hoắc Hoan mỉm cười, lau chút nước mắt trực trào của em, an ủi :"Ngoan không khóc, anh sẽ đi mang mèo về cho em"
"Tôi e là không cần nữa thưa ông chủ!" Bác Triệu không biết đã đứng bên ngoài từ lúc nào, rõ ràng không đến nỗi quá cao tuổi mà khuôn mặt lúc nào cũng nhăn nhó.
Bác Triệu thở dài, dạo gần đây xảy ra quá nhiều chuyện ồn ào. Làm ông cũng phải già đi mấy tuổi.
"Hạ tổng tới tìm ngài!"
Sắc mặt Hoắc Hoan đột nhiên thay đổi, tối sầm lại, u ám đến nỗi đã tạo lên áp lực cho người xung quanh. Anh vô thức ôm Thác Thụy sâu trong lòng.
Từ khi biết bảo bối của mình ở bên cạnh Hạ Đoàn Sâm, anh đột nhiên rất đề phòng người này. Có thể đó là loại cảm giác thứ quý giá của bản thân bị kẻ khác nhìn ngó.
Hoắc Hoan và Hạ Đoàn Sâm không phải là bạn thân, mà là đối tác. Đế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-bao-boi-ngoc/3733451/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.