Thác Thụy ngơ ngác, em không hiểu hết lời Chu Cẩm nói. Chỉ là cảm thấy, hình như Hoắc Hoan không phải ghét em như vậy.
"Hưm...." Thác Thụy gật gật đầu nhỏ.
Chu Cẩm :" "
"Lão đại thật sự rất yêu cậu đó!!"
"Hưm......!" Thác Thụy lại gật gật đầu.
Chu Cẩm :"Lão đại........
"Thôi bỏ đi!!" Chu Cẩm ôm đầu, dù sao thì vị thiếu gia này cũng còn quá đi nhỏ.
Thác Thụy hơi nghiên đầu.
Cánh tay to lớn từ đằng sau ôm lấy cơ thể em, nhấc bổng lên :"Có mệt không ?"
Thác Thụy ngước mắt về sau, biết ngay là Hoắc Hoan mà. Em xoay người, ôm lấy cổ anh, dụi dụi vào cổ người ta. :"hưm.....Hoan!"
Hoắc Hoan xoa đầu em, bế sốc lên, để toàn bộ cơ thể em được cánh tay anh ôm gọn gàng, :"Có nhớ anh không ?"
"Nhớ~.... Thác Thụy thì thầm trong cổ họng, nũng nịu cọ cọ vào cổ anh.
Em nói rất nhỏ, cảm tưởng như không ai nghe được. Ấy thế mà Hoắc Hoan lại mỉm cười, cúi xuống thơm má em, :"Anh cũng nhớ em!"
Chu Cẩm :"
Thác Thụy cảm thấy cánh tay người kia đột nhiên di chuyển, luồn vào trong áo em, thành thạo tìm đến ngực. Vuốt ve một chỗ nào đó.
Vội vàng vén áo lên, đúng như Thác Thụy đoán, bên ngực trái có một vết khâu nhỏ. Không phải cái loại vết khâu xấu xí khó coi. Trông rất nhỏ và tỉ mỉ. Đoán chắc rằng tay nghề của người khâu vết thương cũng rất tốt.
Da em rất trắng, lại mềm mại, có thêm một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-bao-boi-ngoc/3730912/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.