Thác Thụy ngoan ngoãn ngồi ăn trên giường. Hoắc Hoan lặng lẽ bên cạnh, chăm chăm xem cách ăn của em. Cơ hồ từ nãy đến giờ chưa từng rời mắt.
Em không có cái gì gọi là mất tự nhiên, không phải là trước tới nay đều là như vậy sao. Lúc Thác Thụy ăn thì anh sẽ ngắm nhìn. Mà ngược lại, Hoắc Hoan thì em nhất định sẽ phá phách.
Rõ ràng vừa mới bỏ nhà ra đi, ấy thế mà em cảm thấy không có thứ gì thay đổi giữa hai người. Hình như hơi xa lạ, nhưng cũng rất quen thuộc.
"Ngon không?" Hoắc Hoan lau đi vết sốt bên khóe miệng em, không mặn không nhạt mà hỏi.
Thác Thụy gật đầu.
Thêm một lần nữa đầu em lại gục xuống. Gì vậy? Rất buồn ngủ!
Em vừa mới ngủ dậy cơ mà?
"Ức....!" Thác Thụy mơ màng gục xuống. Chỉ thấy Hoắc Hoan rất bình tĩnh như xem một tình huống đã định trước.
Hoắc Hoan cẩn thận bồng em lên. Bao bọc trong lòng. Lạnh lùng nhìn về phía sau :"Mất bao lâu?"
Chu Cẩm từ trong góc tối bước ra :"Mất khoảng một ngày để mọi bước hoàn tất!"
Hoắc Hoan gật đầu, cúi xuống hôn lên chán em.
"Thụy Thụy sẽ rất nhanh thôi, anh sẽ quay lại với em!"
Có vài người chỉ lướt qua như một ngôi sao chổi trong cuộc đời Hạ Đoàn Sâm. Hầu hết thì hắn đều sẽ không có bất kỳ hứng thú gì để gọi là có thể lưu lại trong đầu.
Chỉ duy có cậu bé tên Thác Thụy kia, hắn chỉ gặp cậu đúng hai lần. Lần đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-bao-boi-ngoc/3730911/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.