Ngay từ sáng sớm Tán Văn đã bước xuống nhà.
Bình thường hắn không dậy sớm đến như vậy. Mà có cũng sẽ không thèm xuống.
Hắn giữ lại một nữ hầu, “Cậu ấy đâu?”
Nữ hầu bị giữ lại lập tức kinh hoảng, lắp ba lắp bắp hỏi lại :” Thiếu gia.... Nếu là cậu bé hôm qua...thì....
“Thì sao?” Tán Văn nhíu mày, hắn là người rất nhạy bén.
“Tối....tối qua tôi thấy có người đàn ông đến đưa cậu ấy đi rồi” Nữ hầu nói.
Tán Văn đột nhiên trợn to mắt, tức giận bấu lấy cổ nữ hầu :”Ai đưa cậu ấy đi? Cô để cho tên đó đưa cậu ấy đi?!!”
Cô ta sợ đến run lập cập, liên tục lắc đầu, khổ thân mà nói :"Không...thiếu gia....người đàn ông ấy đưa cậu bé trước mắt ông chủ, tôi không làm gì được!!”
Tán Văn đột nhiên buôn tay nữ hầu. Nếu như cha hắn đã chứng kiến thì rất nhiên không phải Thác Thụy bị bắt đi hay gặp chuyện gì. Nếu cha hắn đã cho phép tên kia đưa cậu bé đi, thì tức là cho dù hắn có ở đó cũng sẽ không làm gì được chút gì cả.
Tán Văn còn không biết cậu bé ấy có thân phận gì. Ấy vậy mà tâm trạng hiện tại lại cực kỳ hụt hẫng.
Hắn đã mất ngủ cả đêm qua, hắn luôn không ngừng nghĩ về dáng vẻ nhỏ nhắn đáng yêu ấy. Mà khi trời sáng hắn đã không kìm được mà đi tìm cậu bé.
Biệt thự rộng lớn thêm một lần nữa chìm vào tĩnh lặng. Tán Văn thêm một lần nữa lạc lõng ở nơi đây.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-bao-boi-ngoc/3729213/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.