Cơ thể đột nhiên rời khỏi mặt đất, Thác Thụy không khỏi giật mình. Theo bản năng mà ôm chặt lấy cổ thiếu niên. Mấy giây sau khi nhận ra thì lại vội vàng rụt tay lại, đôi mắt ướt át tròng chọc nhìn anh ta.
Còn đang không hiểu chuyện gì đã xảy ra, biểu cảm ngơ ngác đến ngốc nghếch.
"Ức....hít!.... Em nhìn anh ta, bất ngờ đến nỗi quên cả rơi nước mắt, vừa sụt sùi vừa nấc cụt.
Thiếu niên nhìn em, nhẹ giọng :"Đừng khóc nữa, tôi ăn cơm là được phải không?"
Thác Thụy gật đầu, sau đó lại nhìn khay thức ăn dưới đất, đổ hết rồi. Không thể ăn được nữa.
Thiếu niên yên lặng, một tay đang bế em trên người đi ra phía cửa.
Hoắc Hoan luôn bế em như vậy vào mỗi buổi tối, ôm em trong lòng, âu yếm khắp cơ thể. Sau đó lại dùng sự ấm áp dỗ em chìm vào giấc ngủ. Thác Thụy ở bên cạnh Hoắc Hoan chưa có tới một năm. Mà giữa em và hắn đã hình thành vô vàn những thói quen bên nhau. Mỗi việc em làm trong cuộc sống hầu như đều có sự góp mặt của hắn. Hiện tại không có anh, em rất không thể thích nghi. Vô thức rúc vào vai thiếu niên, theo bản năng muốn tìm lại cảm giác quen thuộc.
Ngược lại, thiếu niên đột nhiên cảm thấy Thác Thụy rúc vào vai mình không khỏi hưng phấn. Mặt không biểu cảm mà tròng mắt đã lóe lên tia sáng.
"Thiếu....gia....ngài... III!" Một nữa hầu thấy anh từ xa đã lập tức kinh sợ.
Cô ta vội vàng chạy đi mất.
Thác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-bao-boi-ngoc/3729212/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.