Một chút nước từ bình hoa bắn lên xườn mặt đã tái xanh của em, hơi liếc mắt xuống mặt đất, bình hoa vỡ nát, cánh hoa rơi lả tả.
Tim Thác Thụy đập liên hồi, cảm tưởng như nó sắp nổ tung. Hòa với tiếng tim đập là đôi tay cầm khay thức ăn run lẩy bẩy.
Thác Thụy thở nặng nề.
Bình hoa ấy vốn là để ném vào em sao? Nếu em nghiêng mặt một chút nữa có phải bây giờ đã chết rồi không? Có phải người kia muốn giết em hay không?
Ánh đèn trong phòng mập mờ soi rõ một khoảng, từ trong bóng tối, cậu thiếu niên tuấn tú chậm rãi bước ra.
Có một vài người trên đời này khá đặc biệt, họ tỏa ra cái khí chất rực rỡ và ngang tàn của tuổi trẻ. Cái loại thần thái cháy bỏng mạnh mẽ. Chàng trai kia dường như có đầy đủ, không thiếu sót cái nào.
Hoắc Hoan có lại khí chất đen tối khó gần, tên đàn ông Đoàn Sâm kia tuy ôn hòa hơn nhưng cũng mạng lại cảm giác thân sâu. Mà khác biệt hơn, cậu thiếu niên này cũng có cái loại thần thái riêng biệt.
Thác Thụy hơi cúi đầu, dè dặt liếc lên nhìn chàng trai : “Lên....ăn cơm....rồi”
Biến!!!! Tôi đã nói không được phép vào căn phòng này!!!! Biến ngay lập tức!!!” Chàng trai vừa rồi biểu cảm đã khó coi nay lại càng tức giận. Hung tợn mà gầm gừ trong cuốn họng.
Hai mắt sáng của Thác Thụy ầng ậng nước, thật sự rất uất ức. Là tại em sao? Nếu không phải em muốn báo đáp ông chủ căn nhà này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-bao-boi-ngoc/3728304/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.