Biệt thự của Hoắc Hoan nằm ở chính giữa trung tâm thành phố X, nơi có rất nhiều khu biệt thự như vậy. Thác Thụy đã bỏ chạy rất xa, nhưng em vẫn chỉ thấy những tòa nhà cao chọc trời. Có thể vẫn chưa chạy ra được phía ngoài.
Tiểu Yêu theo chủ nhân của nó đến mệt bở hơi, cuối cùng kiệt sức mà nằm vật ra đất. Thác Thụy vội vàng bế nó lên, xác nhận là chỉ mệt quá lên không thể cử động. Cuối cùng tâm trạng mới bình tĩnh lại đôi chút.
Em biết đã chạy rất xa khỏi biệt thự của Hoắc Hoan, hiện tại có lẽ bản thân được an toàn. Tháng ngày về sau quay lại như lúc ban đầu, em vẫn là một đứa ăn xin lưu lạc khác nơi. Vẫn bị người ta kinh bỉ, chỉ có thể ăn từng chút thức ăn thừa trong thùng rác.
Rõ ràng bản thân đã rất tin tưởng vào Hoắc Hoan cơ mà, em đã từng nghĩ anh ấy thật tốt, em muốn ở bên cạnh anh ấy. Hiện tại xem ra Thác Thụy cũng chỉ là trộm được chút hạnh phúc ngắn ngủi của cuộc đời.
Đột nhiên không kìm được mà tự coi thường bản thân. Đúng rồi, em là một đứa trẻ vô dụng, lại ngu ngốc. Hoắc Hoan mang em về cũng chỉ là niềm vui nhất thời, cùng nắm thì cho em thành công cụ vui chơi thôi mà.
"Ức…..huhu…..!!!" Tại Thác Thụy lại quên mất chuyện này chứ. Em đắm chìm trong sự chăm sóc ấm áp của Hoắc Hoan đến đây là đủ rồi.
——————
Tầm chiều tối, quản gia Triệu đến gõ cửa phòng, Hoắc Hoan từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-bao-boi-ngoc/3727936/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.