Lý Nhất Xuyên mặt không đổi sắc, tự nhủ ngồi xuống bên người Cận Tiêu. Hắn nghiêng mặt, tựa người vào sô pha chơi di động, không định nhìn đối phương dùng máy tính của hắn làm cái gì.
Ước chừng qua mười phút, không biết Cận Tiêu phân chia công việc cho Vương tổng như thế nào, cuối cùng hội nghị cũng kết thúc, khép lại máy tính. Cùng lúc đó anh mới nhận ra sự hiện hữu của hắn: “Sao anh còn ở chỗ này?”
Lý Nhất Xuyên tạm ngừng: “…Đây là nhà tôi.”
“A.” Cận Tiêu gật đầu, đang nhắm mắt lại thì kịp phản ứng, “Đây là máy tính của anh?”
“…..Ừ.”
Đầu Cận Tiêu có chút choáng váng. Anh chớp mắt, tay dùng sức xoa xoa mặt một lúc lâu, nói: “Thật ngại quá, gần đây bận rộn nhiều chuyên, hôm nay lại uống chút rượu, ký ức có chút hỗn loạn, không gây phiền phức cho anh chứ?”
Lý Nhất Xuyên nhìn đôi mắt mang ánh nước, khuôn mặt bị xoa đến đỏ lên, không hiểu tại sao cảm thấy ngây người, liền lắc đầu nói: “Không sao, không phiền hà gì cả?”
“Không sao?” Cận Tiêu sửng sốt một chút, nở nụ cười.
Lý Nhất Xuyên thủy chung lắc đầu: “… … …Ân, không sao đâu.”
Nụ cười của Cận Tiêu chợt mang theo ý vị thâm trường.
Anh mị ánh mắt, nhếch chân lên, như một con mèo lớn nằm dài trên sa lông, lộ ra thắt lưng gầy nhỏ thanh thoát, ánh mắt dù không nhúc nhích nhưng vẫn đầy tính xâm lược nhìn chằm chằm Lý Nhất Xuyên hồi lâu mới bất thình lình hỏi: “Anh là GAY?”
Lý Nhất Xuyên: “…”
Đột nhiên nói tới vấn đề này, Lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-dinh-khong-noi-lai/44265/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.