Sau chuyện đó, tầm tình Lý Nhất Xuyên luôn bị bủa vây trong trạng thái khẩn trương.
Giống như một lữ nhân mệt mỏi đơn độc vượt quá vách đá cheo leo, đang lúc trèo lên vách đá dựng đứng bỗng đạp hụt một bước, định cứ thế mà buông tay nhưng quỷ dị là bàn tay hắn vẫn khư khư bám chặt một khối nham thạch cứng rắn, chỉ có thể chơi vời giữa vách đá, trầm tư xem nên sống hay chết.
Nếu muốn sống, làm thế nào hắn có khả năng thoát khỏi đây?
Nếu muốn chết, có phải hay không hắn quá yếu đuối, dù chết cũng không ai quan tâm?
Lý Nhất Xuyên không nghĩ ra đáp án, đúng hơn là hắn mệt mỏi không muốn nghĩ. Hắn lựa chọn phương pháp bảo thủ nhất, bất lực nhất —— tiếp tục bám trên vách đá, phó mặc cho nham thạch quyết định sự “buông tay”.
Cứ vậy chờ đợi đã ba năm.
Trong ba năm, Lý Nhất Xuyên hầu như mỗi ngày đều viết một bức thư, nội dung trong mỗi bức đều liên quan đến việc chia tay, nhưng không có một phong nào hắn gửi cho Cận Tiêu.
Có lẽ là khó hạ quyết tâm, có lẽ là nham thạch rất vững chắc.
Lý Nhất Xuyên cứ như vậy mang theo áp lực đè nén trải qua ba năm.
Bất quá, có một câu nói như này —— “Hoài nghi giống như mầm mống gieo vào lòng người”, nó lớn lên nhờ thời gian cùng lo sợ tích lũy.
Cho nên mặc kệ Lý Nhất Xuyên cố gắng đè nén, kiềm chế như thế nào, khối hạt giống này vẫn nảy mầm, cuối cùng phá vỡ giới hạn.
Đây là điều tất yếu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-dinh-khong-noi-lai/44266/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.