Edit: Phúc Vũ
Cho dù đời này phải áy náy với Lộ Ất, kiếp này không mặt mũi nào đối diện với Cái Bang, Tạ Thiên Bích cũng không thể chết được.
Cho dù từ nay phải cùng hắn kẻ chân trời người góc biển vĩnh viễn không gặp lại, ít ra trong lòng vẫn luôn tồn tại một nơi ấm áp bí ẩn để dựa dẫm, để ký thác.
———
Kinh Sở nghe hắn nói xong, không chỉ cảm thấy cổ quái, mà trong lòng còn rất khó chịu, không khỏi nhíu mày nói: “Xương trắng không mồ, tam đao lục đỗng xuyên tâm, có thù tất báo, mới không thẹn với oan hồn.”
Tô Tiểu Khuyết nghe một câu đanh thép này của hắn, như bị bổ ra làm tám róc cả xương, nửa người tựa hồ bị ngâm trong băng tuyết, tia hy vọng xa vời vốn luôn âm thầm le lói trong lòng, đã triệt để bị dập tắt. Bất giác nhìn về phía Tạ Thiên Bích, nhãn thần có chút yếu đuối không dám tin.
Cánh môi dưới đầy đặn của Tạ Thiên Bích khẽ cong lên, dường như mọi chuyện đã sớm có dự liệu, cười đến ung dung tự tại: “Tiểu Khuyết, ngươi có hối hận không?”
Tô Tiểu Khuyết thoáng do dự, đang định trả lời, một gã đệ tử chấp pháp cao to tráng kiện khí thế hùng hổ bước qua, vươn tay kéo Tạ Thiên Bích.
Đệ tử chấp pháp lõa nửa thân trên, cơ ngực cuồn cuộn, cánh tay to lông lá với năm ngón tay thô ngắn, trông như chùy gỗ, sức kéo này đừng nói Tạ Thiên Bích công lực đã bị chế trụ, cho dù là một con heo rừng đang nổi điên cũng dư sức lôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-dao-xuan-sac/1312444/quyen-2-chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.