Edit: Phúc Vũ
Một tháng qua, Tạ Thiên Bích ỷ mình bị thương lại sắp chết nên ra sức khi dễ người, lôi kéo Tô Tiểu Khuyết, hễ gặp thắng cảnh tức khắc dừng lại, nghỉ ngơi vài ngày du sơn ngoạn thủy, cho dù không có sơn thanh thủy tú, cũng dưới đêm trăng sáng vắng sao, trên núi hoang đồi trọc giả trang tài tử…
——-
Hôm sau khi xuất phát, mọi việc ở Thất Tinh Hồ đã được an bài thỏa đáng, Tô Tiểu Khuyết đắn đo một hồi, cố ý căn dặn Sùng Quang: “Bách Sanh bị giam trong thủy lao ở hắc thủy hồ, mười ngày sau thả hắn ra, chăm sóc hắn đàng hoàng, đợi ta trở về rồi xử trí.”
Sùng Quang gật đầu đáp ứng, lại ngập ngừng hỏi: “Bách Sanh… hắn đã làm gì?”
Tô Tiểu Khuyết liếc nhìn hắn, thản nhiên nói: “Cũng không có gì, chẳng qua chỉ muốn giết ta thôi.”
Sùng Quang khẽ a một tiếng, cả giận nói: “Hắn cư nhiên dám! Ngươi… ngươi không sao chứ?”
Tô Tiểu Khuyết quan sát thần sắc, thấy hắn không có dị trạng, cũng yên tâm, mỉm cười nói: “Đương nhiên không sao.”
Dứt lời vươn tay xoa đầu hắn: “Ta sẽ về nhanh thôi, ngươi cố gắng xử lý sự vụ.”
Nhìn hắn ngước mặt lên, biểu tình vừa hồn nhiên vừa vũ mị, như một đóa Chi túy hoa yêu dị mà yếu đuối, không khỏi sinh lòng thương tiếc, ôn nhu nói: “Mang về một cặp tượng đất cho ngươi, có chịu không?”
Sùng Quang kinh hỉ giao hòa, đôi mắt mèo như được thắp sáng, lấp lánh đến loá mắt, ngay cả Hoàng Ngâm Xung ở một bên cũng phải đem mục quang như mật đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-dao-xuan-sac/1312443/quyen-2-chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.