Chương trước
Chương sau
Edit: Phúc Vũ
“Ta cùng ngươi tới Cái Bang, chính là muốn xem trong lòng ngươi, rốt cuộc có còn cần ta nữa hay không. Vừa rồi nếu ngươi không cứu ta, ta cũng tuyệt không tự giải huyệt. Ta vẫn luôn chờ đợi…”
———
Kinh Sở là hán tử tâm huyết, vốn có thể hành sự tùy hứng, nhưng Kinh bang chủ thân đứng đầu một bang, cần biết cân nhắc thức lợi hại, lấy đại cuộc làm trọng, thành thử Tạ Thiên Bích vừa nói xong, Kinh bang chủ trầm ngâm đắn đo một lát, hạ lệnh một tiếng, Tạ Thiên Bích và Tô Tiểu Khuyết đã tự do tự tại nắm tay nhau đi trên phố nhỏ trong gió mát trăng thanh.
Nửa đêm không người, chỉ có tiếng nước róc rách, nhất thời Tô Tiểu Khuyết hỏi: “Đệ tử của phân đà Đại Trí Đại Dũng, ngươi không lấy mạng bọn họ chứ?”
Tạ Thiên Bích lắc đầu cười nói: “Ta đâu dám. Chỉ dọa Kinh Sở chút thôi… Bằng không hắn không chịu thả chúng ta, khó tránh chuyện động thủ, mà ta hễ động thủ, nhất định phải giết người, ngươi nhìn thấy lại oán hận ta.”
Dứt lời dừng bước, quan sát sắc mặt Tô Tiểu Khuyết, có chút hồi hộp bất an, thăm dò: “Chuyện hôm nay, ngươi sẽ không giận ta, đúng không?”
Tô Tiểu Khuyết nhìn đôi tinh mâu của hắn lấp lánh sáng ngời, tràn ngập mong đợi một lời động viên như hài tử, trong lòng không khỏi rung động, ngẩng đầu khẽ hôn lên môi hắn, nhưng không nói lời nào.
Hai người một đường tha thẩn, không còn hiềm khích, ánh trăng như nước, bốn bề cỏ thơm, tuy không uống rượu, nhưng đã có men say nồng nàn, Tô Tiểu Khuyết nhớ tới một chuyện, nhẹ giọng nói: “Nếu lúc đó ta không cứu ngươi, không giải huyệt cho ngươi, ngươi sẽ thế nào?”
Tạ Thiên Bích nghĩ nghĩ, quyết định khai thật, nói: “Ngươi điểm huyệt Khúc Trì, Nội Quan, Ngoại Quan, Xích Trạch, Kiên Tỉnh của ta đi.”
Tô Tiểu Khuyết đảo mắt nhìn hắn, thấy thần tình hắn nghiêm túc, liền cười hì hì, quả thật dùng ba phần nội lực, điểm năm huyệt đạo trên cánh tay trái của hắn.
Năm huyệt này nếu bị điểm, cánh tay tự nhiên không thể động đậy.
Tạ Thiên Bích chân khí vận chuyển, cười nói: “Ngươi chưa dùng toàn lực? Coi thường ta vậy sao?”
Tô Tiểu Khuyết ngắt một nhánh cỏ dại, ngậm trong miệng hàm hàm hồ hồ cười như một con tiểu hồ ly thành tinh.
Chỉ trong chốc lát, đã thấy Tạ Thiên Bích sắc mặt tái nhợt ẩn ẩn quang hoa, cánh tay trái vươn ra, bắt lấy Tô Tiểu Khuyết, nói: “Ngươi không cứu ta, ta cũng có thể tự giải khai huyệt đạo, phá đứt xích sắt.”
Tô Tiểu Khuyết lúc này mới biết Tạ Thiên Bích dưới một phen mài luyện gian khổ, đã ngộ được pháp môn vận khí giải huyệt hiếm thấy trong võ lâm, trong lòng không khỏi âm thầm bội phục, còn có loại vui lây mơ hồ, nên biết công phu tự giải huyệt đạo này, với lớp người Niếp Thập Tam Thẩm Mặc Câu tất nhiên dễ dàng, nhưng trong hàng cao thủ cùng thế hệ hắn, vẫn chưa ai có thể luyện thành.
Ngẫm lại, cực kỳ bất mãn, cả giận nói: “Ngươi không lừa lão tử sẽ chết sao? Lén bức ra ngân châm thì thôi, còn âm thầm học vận khí giải huyệt?”
Tạ Thiên Bích cười khổ: “Ngươi hạ độc thủ với ta như vậy, nếu ta không qua mắt ngươi, đã chết cả trăm lần rồi… Bất quá vẫn phải đa tạ ngươi, nếu không nhờ lần đó ngân châm nhập cốt, Thái Nhất Tâm Kinh vẫn chưa thể ngộ đến tầng này, nội lực vận dụng cũng không tới mức khí tùy ý động như thế. Niếp thúc thúc nói rất đúng, nếu muốn đột phá bản thân, bước vào cảnh giới phản bổn quy nguyên, tầm chân ngộ tính tối cao trong võ học, nhất định phải trải qua dày vò mài luyện, nhẫn những gì người thường không thể chịu đựng.”
Ngẩng đầu chăm chú nhìn ánh trăng xuyên qua mây mù, như có lĩnh ngộ, đôi mắt bớt đi sắc bén, trở nên ôn nhuận như ngọc thạch quang hoa, nửa ngày cúi đầu, cười nói: “Ta chịu khổ nhiều hơn người khác, nhưng cũng đạt được nhiều hơn người khác, Tiểu Khuyết, ngươi với Đường Nhất Dã, e rằng trong mười năm nữa cũng vô pháp có được tu vi của ta.”
Tô Tiểu Khuyết vốn không để tâm đến tu vi võ học, chỉ lẳng lặng nhìn hoa rừng cỏ dại ven đường, đột nhiên cười nói: “Thì ra ta một hồi quyết liệt cùng Kinh Sở, với ngươi chỉ là trò đùa tùy tay liền giải được…”
Tạ Thiên Bích vội phân trần: “Không phải. Ta vẫn luôn chờ ngươi hạ quyết định, ta đã nói, dùng tính mạng để đánh cuộc với ngươi. Thắng, ta sống, chúng ta có thời gian cả đời, thua, ta chết.”
Nắm tay Tô Tiểu Khuyết, lực đạo rất mạnh, gần như có thể nghe thấy tiếng xương khớp va chạm nhau, thanh âm Tạ Thiên Bích đã có chút run rẩy: “Ta cùng ngươi tới Cái Bang, chính là muốn xem trong lòng ngươi, rốt cuộc có còn cần ta nữa hay không. Vừa rồi nếu ngươi không cứu ta, ta cũng tuyệt không tự giải huyệt. Ta vẫn luôn chờ đợi…”
Tô Tiểu Khuyết thấy hắn dưới cơn hoảng loạn, vết sẹo màu máu tương tư trên mặt tựa hồ càng hiện rõ hơn, rất hiếm khi thấy Tạ Thiên Bích cuống quýt lo sợ thế này, không khỏi mỉm cười ôm hắn, ghé bên tai hắn thấp giọng nói: “Đúng là kỳ lạ, ta vốn nấu không chín chưng không mềm luộc không tan, vậy mà giờ lại tin ngươi.”
Tạ Thiên Bích cực kỳ cao hứng, như được gió xuân vỗ về từ đầu đến chân, mỗi đường kinh mạch huyết quản đều thông thuận khoái hoạt, vô cùng thân mật dùng vành tai cọ cọ bờ môi non mềm của Tô Tiểu Khuyết, được thế nói: “Sau này chúng ta lúc nào cũng ở bên nhau, có được không?”
Tô Tiểu Khuyết mỉm cười, nhưng không đáp.
Tạ Thiên Bích cùng hắn vành tai tóc mai chạm nhau, trong lòng tràn đầy nỗi vui mừng mất rồi lại được, thanh âm trong bóng đêm càng mê người như mộng: “Chúng ta bên nhau, giống như năm đó ở Bạch Lộc Sơn hay Xích Tôn Phong… Ngươi có thích không?”
Tô Tiểu Khuyết thở dài một tiếng, nói: “Ta rất thích. Nhưng ta đã là cung chủ Thất Tinh Hồ, ta không thể rời khỏi nơi đó.”
Tạ Thiên Bích tư thế thoáng cứng đờ, lập tức ôm hắn gắt gao hơn.
Tô Tiểu Khuyết thanh âm trong trẻo mà ưu mỹ, như ném mảnh ngọc thạch xuống mặt hồ đã kết một lớp băng mỏng: “Chuyện Cái Bang đêm nay, ta phát giác ta đích thực không bằng ngươi, chúng ta hơn kém nhau quá xa, một Tô Tiểu Khuyết như vậy ở bên cạnh Tạ Thiên Bích, rồi cũng sẽ có ngày lại bị ngươi tổn thương…”
Thoát khỏi vòng tay Tạ Thiên Bích, dập tắt những lời hứa hẹn hắn sắp sửa thốt ra, nhãn thần thấu triệt, mỉm cười nói: “Sói đi ngàn dặm vẫn muốn ăn thịt người, ta đã thích một con sói như ngươi, cũng đành phải chịu. Nhưng Thẩm Mặc Câu một phen tâm huyết, chính là muốn ta từ nay về sau vui vẻ tự tại, không còn bị tổn thương, hắn lo cho ta như thế, sao ta lại không biết tự trân trọng bản thân mình?”
“Đợi đến khi ta thật sự có thể sánh vai với ngươi, có lẽ chúng ta còn có thể bên nhau suốt đời… Hiện tại, vẫn nên nhất thiên minh nguyệt, lưỡng lưỡng tương vọng.”
Tạ Thiên Bích nghe hắn đột nhiên nhắc tới Thẩm Mặc Câu, trong lòng bất giác thở dài.
Biết rõ Tô Tiểu Khuyết đối với Thẩm Mặc Câu, đa phần là tình phụ tử, còn chút yêu thương giữa tình nhân chỉ là trong thời khắc tử vong đó trỗi dậy từ tâm linh yếu mềm, tuyệt không giống như đối với mình chung tình thâm ái.
Bất quá máu chảy trong ngực Thẩm Mặc Câu nhu hòa cùng bi thương thật sự quá mức chân thật đến ám ảnh, như pháo hoa nở rộ giữa trời đêm, tuy chỉ là khoảnh khắc vụt sáng, nhưng cũng là trọn kiếp vĩnh hằng, trong ôn nhuận của máu tươi, dưới hào quang của sinh tử, bao nhiêu hận thù thương tổn đều phai nhạt lu mờ trước mắt, chỉ có lòng bao dung che chở của Thẩm Mặc Câu lại càng sống động khắc sâu.
Cho nên Tô Tiểu Khuyết cả đời này, có lẽ vô pháp quên được Thẩm Mặc Câu.
May thay, mình vẫn còn thời gian, thứ mình có chính là thời gian.
Cái chết có thể làm tan biến mọi hận thù ngăn cách chỉ trong nháy mắt, còn thời gian lại có quyền năng xoa dịu, như nước chảy đá mòn, thắp lên hy vọng trong cuộc sống.
Cho nên Tạ Thiên Bích nhẹ nhàng hôn lên mi mắt Tô Tiểu Khuyết, ôn nhu nói: “Được, ta đợi ngươi.”
Tô Tiểu Khuyết như một con chim nhỏ, bản tính thích tự do tự tại tung hoành giữa trời xanh, mình muốn có được hắn, tuyệt không phải chuyện dễ, nắm quá chặt, hắn sẽ đau đớn nghẹt thở, thả quá lỏng, hắn sẽ cao chạy xa bay.
Bất quá Tạ Thiên Bích là một con ưng, tức có thể bầu bạn hắn sát cánh cùng bay, lại có cứng cỏi nhẫn nại, càng biết cách nắm bắt cơ hội cực tinh chuẩn.
Cho nên, Tô Tiểu Khuyết, hãy đợi ta.
Thất Tinh Hồ. Nội đường.
Bách Sanh hai chân bị phế, ngồi trên luân ỷ, được Sùng Quang đẩy vào.
Tô Tiểu Khuyết đang ở trong phòng thưởng thức Trường An đao, Sùng Quang liếc mắt nhìn ánh đao rực sáng, nhãn thần không khỏi ảm đạm.
Bách Sanh hơn tháng qua chưa từng uống rượu, nhưng khuôn mặt vẫn mang theo chút men say thoát tục tự túy phi túy tự tỉnh phi tỉnh, thấy Tô Tiểu Khuyết thần sắc như thường không lên tiếng, cúi đầu suy nghĩ, cười nói: “Ta muốn giết ngươi, là bởi vì ta cùng Chung Du Sùng Quang tuy là nam sủng, thân phận thấp hèn, nhưng mấy năm chung sống, đã có tình huynh đệ, Chung Du chết dưới tay ngươi và Thẩm Mặc Câu, Thẩm Mặc Câu đã đi, ta không thể giết hắn một lần nữa, chỉ có thể trút hận lên ngươi.”
Tô Tiểu Khuyết mục quang không đổi, vẫn chăm chú nhìn thân đao, thản nhiên ân một tiếng.
Bách Sanh rũ my, đôi mắt hẹp dài lấp lánh mà thần bí, cười nói: “Con người Sùng Quang ta vốn ngỡ là vô tâm vô phế, không ngờ gặp phải ngươi lại như oan nghiệt từ kiếp trước, đừng nói tâm phế, e rằng cả thần hồn cũng trao hết cho ngươi, hắn ôm ấp tình ý với ngươi như thế, chỉ nhận lấy kết cục ngày đêm đau khổ, ta thấy chướng mắt, nên muốn giết ngươi.”
Tô Tiểu Khuyết dời mắt khỏi thân đao, nhìn Bách Sanh, nói: “Lý do thứ hai rồi, còn nữa không?”
Bách Sanh né tránh mục quang thâm thúy mà yêu dị của hắn, liếc nhìn mũi đao, nói: “Còn a, chỉ sợ ngươi không dám nghe, hoặc không muốn tin thôi.”
Tô Tiểu Khuyết sát một tiếng tra đao vào vỏ, đưa cho Sùng Quang, phân phó: “Lát nữa sai người trả nó về Xích Tôn Phong… Nói đi.”
Bách Sanh thấp giọng cười, như quỷ thần nhập thể táo bạo mà sắc bén: “Thật ra ta chính là con cờ của Xích Tôn Phong, nghe lệnh Tạ Thiên Bích. Cho nên chuyện gài bẫy, nguyên là giáo chủ Xích Tôn Phong một tay an bài. Tạ giáo chủ không tiếc lấy thân mạo hiểm, nguyên nhân trong đó, có lẽ ngươi cũng biết.”
Tô Tiểu Khuyết nhịn không được mỉm cười, nụ cười không hề mang theo hoan hỷ, cũng chẳng có ý mỉa mai, chỉ là khóe môi hơi câu lên, độ cong khiến người không chỉ tim đập nhanh hơn, mà còn cảm giác được một cỗ hàn lãnh dày đặc thâm trầm khó đoán.
Thật lâu sau, Tô Tiểu Khuyết đứng dậy đi đến bên cạnh Bách Sanh, nhẹ nhàng vén lên tấm thảm mỏng đắp trên đùi hắn, sờ phần ống quần trống rỗng, chậm rãi buông từng chữ một: “Ta nói rồi, ta không định hỏi ngươi tại sao giết ta… Ngươi muốn giết ta, ắt có lý do, nhưng ngươi không giết được ta, đống lý do kia một văn tiền cũng không đáng, ta căn bản không cần biết.”
Ngón tay dụng lực, nâng cằm Bách Sanh, nhìn cằm hắn nhọn đến cơ hồ thành một đường với cổ, mỉm cười nói: “Ngươi rất thông minh, ta không nhìn lầm người…”
Tuy là khen, sắc mặt Bách Sanh lại đột nhiên trắng bệch, trong đôi mắt phủ sương không rõ, có vẻ sợ hãi rõ ràng cùng bội phục mơ hồ.
Tô Tiểu Khuyết nói: “Thẩm Mặc Câu xem ngươi như lư đỉnh như đồ vật, còn ta xem ngươi là thuộc hạ là nhân tài.”
Nghe được câu này, Bách Sanh thoáng động dung, thần thái có chút giãy giụa kháng cự, lại có chút tự tôn vui mừng.
Tô Tiểu Khuyết nhạy bén nắm bắt được biến hóa trong vẻ mặt hắn, như đã sớm có dự liệu, cười nói: “Ngươi muốn giết ta, nhưng ngồi chức tổng quản nội đường, lại cẩn thận mẫn cán, thành thạo vô song. Lần này phế chân ngươi, coi như đã phạt ngươi tội phản chủ, sau này, ngươi vẫn là tổng quản nội đường của Thất Tinh Hồ ta…”
Nói xong cười hì hì, nụ cười phi thường ngây thơ: “Dù sao tổng quản nội đường cũng không cần dùng chân.”
Bách Sanh gạt đi bàn tay đang giữ cằm mình của hắn, bày thế đối chọi gay gắt: “Ngươi còn dám tin ta? Không sợ ta giết ngươi lần nữa sao?”
Tô Tiểu Khuyết đôi mắt đen nhánh sâu lắng, tựa hồ có ma lực nuốt chửng người thường, hứng thú đánh giá hắn, nói: “Không tin ngươi, nhưng cũng không sợ ngươi giết ta. Bên giường nuôi một con rắn cũng rất tốt, có thể thời thời khắc khắc tự nhắc nhở mình, ta tuy là cung chủ Thất Tinh Hồ, vạn nhất lơi lỏng một hơi, không chừng sẽ không còn hơi để thở nữa.”
Bách Sanh thở dài, nhãn thần tối đi, nhưng sống lưng càng thẳng: “Vậy… Cung chủ nếu không có chuyện gì khác, thuộc hạ xin cáo lui trước.”
Tô Tiểu Khuyết phất tay áo, lười biếng nói: “Đi đi, bất quá nếu còn lần sau, ta sẽ từng cái từng cái một, từ từ nhổ đi hàm răng độc của ngươi.”
Bách Sanh cắn môi, tự đẩy luân ỷ ra khỏi phòng, bên ngoài dương quang rực rỡ ấm áp.
Xích Tôn Phong. Chủ phong.
Tạ Thiên Bích thương thế đã khỏi hẳn, Thái Nhất Tâm Kinh một phen đột phi mãnh tiến, đôi mắt như đao phong càng có thêm loại quang hoa nội liễm ngời sáng mà thấu triệt, một tay tiếp nhận Trường An đao, mỉm cười: “Thay ta đa tạ cung chủ các ngươi.”
Tay kia đưa qua một túi đồ cực lớn, cao cỡ đầu người, nặng bằng hai người, nhưng chỉ nhẹ nhàng dúi vào ngực thủ hạ của Thất Tinh Hồ, phân phó: “Thứ này… phải giao tận tay Tô cung chủ.”
Thủ hạ Thất Tinh Hồ cơ mặt run rẩy, nhưng không dám trái lời, vác túi đồ, như Trư Bát Giới đi trên băng, loạng choạng xuống đỉnh núi.
Trong túi đồ ngàn dặm xa xôi mang về là túi châm da trâu năm đó Tô Tiểu Khuyết để lại ở Xích Tôn Phong, mở ra chính là bộ nhuyễn kim châm kia, còn lại là vô số mứt quả.
Tạ Thiên Bích quả thật ấu trĩ đến mức khiến người sôi gan.
Sùng Quang trước kia rất thích ăn ô mai ướp mật cùng tắc muối, phen này ăn suốt một tháng, trái tim cũng sắp biến thành quả ô mai, cả ngày lên men chỉ thấy buồn nôn, rất giống đang mang bầu.
Chiều hôm nọ, Tô Tiểu Khuyết lại cười tủm tỉm bày ra một khay mứt quả thịnh soạn, Sùng Quang bị dồn vào đường cùng, nước mắt lưng tròng nhìn Tô Tiểu Khuyết, nói: “Đừng mà… cầu xin ngươi… ta ăn không nổi nữa!”
Tô Tiểu Khuyết vẫn trơ ra đó, Sùng Quang cắn răng, lần đầu tiên trong đời phản kháng hắn, không hề quay đầu mà bỏ chạy.
Khinh công phát huy đẹp mắt chưa từng có. Hoàng Ngâm Xung từ xa trông thấy, trong lòng không khỏi kinh phục, lúc bái kiến cung chủ bèn hỏi thăm: “Trang tổng quản thần công đã đại thành?”
Tô Tiểu Khuyết mỉm cười không đáp, chỉ vào chỗ mứt quả trên bàn, khảng khái mời Hoàng đường chủ ăn.
Hoàng đường chủ mừng đến phát khóc, nước mắt như mưa tầm tã dầm dề, như lũ tràn phá đê, dưới cơn kích động, nuốt luôn hạch đào.
Tiếp đó tự nhiên là mỗi ngày đều đến thay vào chỗ trống của Sùng Quang, sau nửa tháng kiên trì, thân như liễu yếu đào tơ, mạng như dây đàn sắp đứt, cứ thế ra đi, tuy rằng có thể khám phá huyền nguyên đại quan, đắc đạo cưỡi hạc thăng thiên, nhưng suy đi nghĩ lại, vẫn là duyên trần chưa đoạn, không nỡ rời xa nhân thế phồn hoa này.
Vì thế Hoàng Ngâm Xung cũng tháo chạy, hôm đó tất cả những đệ tử Thất Tinh Hồ may mắn được chiêm ngưỡng khinh công của Hoàng đường chủ, trong lòng đều âm thầm tôn hắn làm đệ nhất cao thủ của ngoại tam đường.
Trở về nội thất Vô Lậu đường, Hoàng Ngâm Xung một tay ôm tiểu cô nương được sủng ái gần đây, cô nương này bẩm sinh thanh mảnh, xiêm y mỏng manh, đang độ tuổi đôi mươi có gan làm loạn nhưng không biết làm loạn, Hoàng Ngâm Xung đặc biệt thích bầu ngực mới lớn của nàng, nhất thời tình đến điểm nồng, lúc cởi áo định mơn trớn, Hoàng Ngâm Xung lại ngẩn ra, mềm nhũn, bi phẫn, rồi òa khóc.
Nguyên nhân không gì khác, tức cảnh sinh tình, nhớ đến tắc muối mà thôi. (ý nói nhũ hoa của em giống tắc muối =))))))))
Về sau năm tháng giang hồ, Hoàng Ngâm Xung chỉ cần theo lệ tưởng tượng địch thủ là một xâu tắc muối, lập tức trừng mắt dương mày, nghiến răng nghiến lợi, dũng mãnh tuyệt luân quyết không sợ chết, trở thành lợi khí pháp bảo công kiên thủ thắng của Thất Tinh Hồ.
Còn có một lần ở trên Kim Giang, đánh lui bảy phái Thủy Minh chính đạo, máu nhuộm Kim Giang, một thân đạo bào đỏ thẫm chết chóc, đúng lúc bị Hải Nhị gia của Áp Hình môn nhìn thấy, từ đó vinh dự nhận được danh xưng “Huyết y ma đạo”.
Trời biết kỳ thực Hoàng đường chủ chỉ bởi vì một lòng nhiệt thành yêu quý Tô cung chủ, nên mới mặc một thân đạo bào đỏ thẫm mà thôi, tuyệt không phải do bị vấy máu.
Qua đó thấy được, công phu bát quái nghe nhầm đồn bậy nghe gió nổi đã tưởng mưa rơi của Hải Nhị gia, ngày một tinh tấn, có thể nói là gừng càng già càng cay.
Cuối xuân năm sau, Đường tam thiếu gia cùng một nữ tử họ Trương thần bí hỉ kết lương duyên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.