Chấp sự nghe được Diệp Huyền thúc dục cũng lấy lại tinh thần.
Đây là lần đầu tiên hắn gặp được cửu phẩm thiên phú, đây có thể nói là thứ hắn kinh hãi nhất từ lúc trở thành chấp sự khảo hạnh cho đến bây giờ.
Gác lại tâm tình một bên, hắn hô đệ ngũ danh.
"Hình Vượng".
《Niên linh 20》.
《Thiên phú ngũ tinh trung phẩm》.
"Cửu Thiên Phàm".
《Niên linh 18》.
《Thiên phú ngũ tinh trung phẩm》.
"Tốt, đệ nhị khảo hạnh kết thúc, đối với tiểu hữu Diệp Huyền thì thỉnh các trưởng lão cũng như chưởng môn giải quyết, lão phu không dám quyết định"
Vừa nói chấp sự vừa lau mồ hôi hột trên trán.
Ngay sau đó, năm người kia ngoại trừ Diệp Huyền được các vị trưởng lão thu làm quan môn đệ tử, không một ai dám động vào Diệp Huyền.
Nguyên do cũng đơn giản, Diệp Huyền gây ra quá mức khiến người khác khó mà tâm tình bình ổn.
Chưởng môn Chung Vân đứng ở một bên quan sát Diệp Huyền mà Diệp Huyền cũng quan sát lấy hắn.
"Ta nói trước, ta không có hứng thú bái sư, ngươi cũng không có khả năng dạy được ta đâu"
Diệp Huyền quả quyết ngay trước mặt chưởng môn.
Đúng như ý nói, lấy hắn tinh thần lực cũng như kinh nghiệm có trong Đạo Kinh, đầy đủ hắn tự mình tìm hiểu tu luyện mà không cần người khác dạy.
"Ân, đúng vậy, ta cũng không dạy nỗi ngươi, thậm chí ngay cả tông môn cũng không có ai đủ khả năng dạy nỗi ngươi, lấy ngươi cửu phẩm thiên phú hoàn toàn chính là không cần đệ tam khảo hạnh, đến cả năm người kia cũng như vậy, đệ tam khảo hạnh đề ra cũng chỉ là dành cho những kẻ thiên phú kém nhưng ngộ tính cao, còn ngươi chính là không cần nhìn đệ tam khảo hạnh"
Diệp Huyền gật đầu, đồng ý với ý kiến mà Chung Vân đưa ra.
"Vậy ta cần phải làm gì đi, dù sao ở đây chưởng môn ngươi cũng là người đứng đầu đi, ngươi cũng không thể túng quẫn đến độ chỉ cho ta thành nội môn đệ tử rồi từ đó bỏ mặc, nếu không rất nhanh thôi đại nạn cũng sẽ đến với Vân Hải Tông"
"Chính xác ngươi ở đây vừa là phúc vừa là họa đối với tông môn, tin tức của ngươi rất nhanh cũng sẽ truyền ra bên ngoài, gia tộc ngươi cũng sẽ lắng lại cơn sóng trước mắt"
Nghe được trong đó ẩn ý, Diệp Huyền cũng minh bạch trong khoảng thời gian hắn đi, hai nhà hoặc thành chủ đã đối với Diệp Gia động thủ, nhưng vì hắn lưu lại Tụ Nguyên Đan cho Diệp Hoài Niên, tự nhiên là không lo đến mức gia tộc diệt vong.
"Vậy ngươi muốn thế nào ?"
Chung Vân nhìn xem Diệp Huyền mà hỏi.
Thấy vậy, hắn cũng thẳng thừng trả lời.
"Tạm thời cho ta cái thân phận đệ tử của ngươi đi, ngươi dạy hay không kệ ngươi, còn lại mặc kệ là được"
"Ta không biết nên gọi ngươi là tiểu gia hỏa hay là lão cáo già đi, tính cách của ngươi không quá phù hợp với số tuổi của ngươi, ngươi có phải hay không là lão đầu nào đó chuyển thế trùng tu không đấy?"
"Đừng ghép cho ta cái gì chuyển thế trùng tu ở đây, ta chỉ là phải thông minh hơn, mưu mẹo hơn mới có thể sống tại tu chân giới, nếu không với cái tính cách sốc nổi như bao kẻ khác thì ta cũng chết lúc nào không hay, dù sao cũng có câu nói "Kẻ cười đến cuối cùng mới là kẻ chiến thắng" mà".
Chung Vân nghe vậy cũng tán thành, nếu là hắn thì hắn cũng sẽ như vậy, tại tu chân giới mà không thông minh hay mưu mẹo thì cũng chỉ có cái chết chờ đợi ở trước mắt.
"Được, tại ngày mai ta tuyên bố ngươi là ta đệ tử quan môn vậy, có cái gì cứ nói, coi như làm một cái hợp cách sư tôn, ta cũng phải đưa ra cái gì đó cho thỏa đáng"
"Nếu ngươi đã nói vậy thì cầm thứ này"
Diệp Huyền lấy ra thanh ngụy tam phẩm chân kiếm hắn cướp đoạt từ một tên tu giả ngu ngốc trước đó.
"Ngươi muốn làm gì thì làm với cái này cũng được, ta không quan tâm, còn nữa, ta quan ngại đến kẻ cứ nhìn chằm chằm ta từ lúc đệ nhất khảo hạnh, chắc đó cũng là một vị trưởng lão nào đó nhỉ, ta không muốn phiền phức, mong ngươi tự biết lấy"
Nói xong, Diệp Huyền quay lại nơi mà hắn đã dưỡng thương trước đó.
Tuy rằng đối phương đã nhìn ra hắn một hai cái, nhưng đó cũng chỉ là một hai cái trong số vô vàn cái.
Kể từ đi ra Vạn Yêu Sơn Mạch sau đó, Diệp Huyền đã quyết định đi lên một đầu lộ mà chỉ có chính mình mới thích hợp nhất.
Cũng vì vậy, hắn phải che dấu cũng như ẩn tàng đi rất nhiều thứ, ngoại trừ thanh ngụy tam phẩm chân kiếm.
Hắn biết một tu giả nhỏ nhoi là không thể cầm một thanh binh khí như vậy được, vậy nên hắn suy đoán được đối phương rất có thể là một kẻ tử đệ từ gia tộc phụ cận nào đó đi lịch luyện.
Dù sao dựa trên niên linh đến xem, đối phương không quá 25 tuổi, người hộ đạo cũng rất nhiều, nhưng tất cả đều không phải là đối thủ của hắn vậy nên toàn bộ đều chết hết cả.
"Chết, ta quên nói cho chưởng môn về cái thiếu nữ mà ta gặp trước đó rồi"
Đến lúc này, Diệp Huyền mới nhớ ra được thiếu nữ mà hắn trước kia gặp mặt đang bị vây khốn tại trong một sơn động bên rìa Vạn Yêu Sơn Mạch.
Nhún vai, hắn cũng mặc kệ đối phương ra sao, nếu không chết, đợi hắn lên Hóa Đan cảnh rồi dùng thần thông kiểm trắc nhân quả của đối phương là được, còn nếu đã chết thì cũng không cần đến nhân quả thần thông làm gì cả.
...
Ngày mai.
Ngay tại quảng trường nội môn, tập hợp vô số đệ tử nội môn, thông qua thảo luận trước đó từ trưởng lão, Chung Vân quyết định Diệp Huyền miễn đệ tam khảo hạnh, trực tiếp trở thành nội môn đệ tử, càng là nhận Diệp Huyền thành quan môn đệ tử, địa vị ngang hàng với các trưởng lão.
Ở bên dưới, không ai phản đổi quyết định này, dù sao nhân gia người ta là cửu phẩm thiên phú, tự nhiên có tư cách.
Nhưng khiến các đệ tử khó hiểu là một người cửu phẩm thiên phú như vậy, vì cái gì lại chỉ thành quan môn đệ tử mà không phải chân truyền hay thân truyền.
Điểm này dấy lên vô số nghị luận, có người nói Diệp Huyền là con tư mật của chưởng môn, vô số những thuyết âm mưu cứ tung ra nhưng cũng không có ai nguyện đi tin tưởng điểm này.
Mà thông tin Diệp Huyền trở thành chưởng môn quan môn đệ tử cũng đến tai của Diệp Bình.
Nghe được thông tin như vậy, đang tại gánh nước Diệp Bình trực tiếp đập thẳng thùng nước xuống dưới đất, gào thất thanh.
"A, lũ khốn nạn, từ kẻ này đến kẻ khác cứ chèn ép ta, đó nhưng là ta vị trí, đó nhưng là ta đệ nhất bước trở lại đỉnh phong, Vân Hải Tông, ta thề quyết không đội trời chung với các ngươi"
Lời thề của Diệp Bình cũng may không có ai ở xung quanh, nếu không hắn đã bị quy vào tội phản bội tông môn, đều có thể bị xử ngay tại chỗ mà không cần phán xét.
Cũng cùng ngày đó, đệ nhất lần gặp mặt giữa Băng Tuyết thất trưởng lão với Diệp Huyền cũng diễn ra.
Từ khoảnh khắc hắn kiểm trắc ra hạn mức cao nhất thiên phú sau đó, mức độ bị nhìn chằm chằm càng cao hơn, mặc cho hắn đã nói với Chung Vân như thế nào đi chăng nữa, cảm giác bi nhìn chằm chằm vẫn còn đó.
"Có gì muốn nói thì nói, không thì mời thất trưởng lão đi cho, không tiễn"
Diệp Huyền trực tiếp hạ lệnh trục khách đối với Băng Tuyết, hắn cũng không muốn dính đến cái nữ nhân này, 24/24 bị nhìn chằm chằm làm hắn không thoải mái chút nào cả.
"Kì lạ, ngươi rất kì lạ, ngươi là kẻ đầu tiên mà ta từng gặp từ trước đến nay, ta hoàn toàn không thể nhìn thấu ngươi"
"Có kì lạ hay không cũng mong thất trưởng lão rời khỏi hàn xá của ta, ta cũng không muốn vừa mới vào tông môn lại gặp phải cái tin dính líu tư mật đến thất trưởng lão đâu, mời về"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]