"Tra, tra ngay cho ta, là ai giết Lượng nhi, dù cho có chết cũng phải tra ra cho ta"
Một trung niên nhân nổi trận lôi đình quát tháo với đám hạ nhân đang quỳ gối ở phía trước.
Hắn tên Đăng Minh Lộ, là gia chủ Đăng Gia sở tại Xích Hồng Thành, cũng là một trong ba gia tộc hiện hữu tại trong thành.
Mà Đăng Chí Lượng nhưng là nhi tử bảo bối của hắn.
Tại tầm gần nửa năm trước, đáp ứng yêu cầu của nhi tử, hắn cho nhi tử một thanh ngụy tam phẩm chân kiếm làm vật tùy thân, cũng phái thêm vài người hộ đạo cho nhi tử của mình.
Nhưng khi nhận đến mệnh bài của Đăng Chí Lượng cùng với vài tên hộ đạo bỗng nhiên vỡ nát.
Lòng hắn đau sót cũng như căm hận đến cùng cực.
Từ hắn xuất thủ đem áp đáy hòm vũ khí cho nhi tử cũng đã thể hiện hắn đối với nhi tử coi trọng là cao nhường nào.
Ngay tại Đăng Chí Lượng chết tin tức cũng theo đó phát tán ra toàn bộ cả Xích Hồng Thành, không ai là không nghe được Đăng Minh Lộ nộ khí.
Người dân xung quanh thì bàn tán, có người thì hả hê việc tên hoàn khố đó cuối cùng cũng chết.
Tin tức nhanh chóng truyền đến tai của Phương Gia, cao tầng Phương Gia càng là cao hứng không thôi.
"Tên hoàn khố đó vậy mà chết, cũng quá hời cho hắn đi".
Phương Thiền Nguyệt vừa cười vừa nói.
"Đúng vậy a tiểu thư, cái tên đáng ghét đó chết cũng không hết tội, để hắn chết sớm quả thật là hời cho hắn".
Bên cạnh thị nữ cũng theo đó phụ họa.
"Đúng, hắn chết tại chỗ nào".
Phương Thiền Nguyệt hỏi bên cạnh thị nữ.
"Theo tiểu nữ biết được, là bị người tại Vạn Yêu Sơn Mạch giết chết, ngay cả pháp bảo cũng bị người ta lấy đi".
Thị nữ trả lời theo những gì nàng biết được.
"A, tiểu thư, hình như tại trước khi chúng ta rời đi, hình như Diệp công tử cũng đi đến Vạn Yêu Sơn Mạch lịch luyện thì phải, có phải hay không là hắn giết Đăng Chí Lượng đâu ?"
"Không thể, Đăng Chí Lượng dù cho có là hoàn khố tử đệ nhưng hắn cũng là chân chính Dẫn Khí hậu kỳ, mà tại thời điểm đó Diệp Huyền tên kia cũng chỉ là Dẫn Khí trung kỳ tứ trọng, làm sao có thể chưa đến nửa năm tăng ba bốn tiểu cảnh giới được chứ"
"Không đúng a, từ tình báo Nguyên Lộc Thành đưa tin đến xem, ngay tại lúc tranh đoạt danh ngạch, Diệp công tử lúc đó nhưng là Dẫn Khí bát tầng, từ khí thế đến xem là không giả được"
Phương Thiền Nguyệt nghe vậy không khỏi ngạc nhiên.
Nàng tu luyện đến giờ cũng mới hơn mười năm, cũng cố gắng lắm chính là chỉ có tu vi Dẫn Khí thất trọng trung kỳ, mà Diệp Huyền đâu, lúc đó chỉ là tứ trọng, đâu thể trong nửa năm từ tứ trọng tăng lên bát trọng được.
Dù cho trong Vạn Yêu Sơn Mạch cơ duyên cũng không thể nào khiến một người tăng tứ tiểu cảnh giới trong vòng nửa năm được.
"Đi, không cần quan tâm đến điều này, có phải bát trọng hay không không quan trọng, dù cho là thật thì trong tay hắn chắc chắn có món đồ kia, Diệp Gia đã không có, vậy chỉ có thể nằm trong tay Diệp Thanh Tu hoặc Diệp Huyền thôi".
Phương Thiền Nguyệt không bàn luận đến vấn đề này nữa.
Thị nữ ở bên cạnh cũng không muốn quá nhiều lời nên nàng lựa chọn im lặng.
...
Ngay tại đệ nhất khảo hạnh kết thúc sau đó, Diệp Huyền được đưa đến nơi để nghỉ ngơi cũng như chữa trị thương thế.
Năm người còn lại cũng được phân chia vào các nơi khác nhau để hồi sức.
Ngay tại ngày thứ ba, Diệp Huyền chính thức tỉnh lại.
Thương thế trên người hắn hầu như đã không còn, tuy thể nội chân nguyên chỉ mới bổ sung được một nửa, nhưng cũng không ảnh hưởng tâm tình của hắn.
Mà ngay bên cạnh chưởng môn Chung Vân vẫn đang quan sát lấy hắn.
Thấy được chưởng môn ở ngay bên cạnh, Diệp Huyền định đứng dậy hành lễ nhưng bị Chung Vân ngăn cản lại.
"Tiểu gia hỏa, ta hỏi thật, ngươi có phải hay không đã là Linh Hải cảnh ?".
Diệp Huyền nghe vậy lập tức động tâm phòng bị.
"Cũng không cần phải phòng bị, ta chỉ là hỏi mà thôi, nhưng ta có một thắc mắc, vì cái gì phải là Vân Hải Tông?".
"Cũng không phải là Vân Hải Tông, nếu không có danh ngạch từ Vân Hải Tông, ta cũng sẽ chọn Vân Hải Tông, nhưng nếu không thích ta cũng có thể chọn những tông môn khác, dù sao ở đâu tu hành cũng sẽ như nhau cả"
Diệp Huyền không biểu cảm đáp trả lại câu hỏi của chưởng môn.
Đúng như hắn nói, ở đâu tu hành cũng như nhau cả, có tông môn hay không đối với hắn mà nói điểm trọng yếu chỉ có thể nằm ở điểm có chỗ tốt đối với Diệp Gia.
"Mà ta có phải Linh Hải hay không chắc trong lòng chưởng môn đã có đáp án, cần gì phải hỏi ta chứ"
Hắn nhìn về phía chưởng môn Chung Vân mỉm cười mà nói tiếp.
"Ha ha ha, người như ngươi chắc chắn thành tựu tương lai sẽ không thấp, được, chỉ cần ngươi không gây hại đối với Vân Hải Tông, ta cũng mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho ngươi, nhưng chỉ cần ngươi làm ra một điểm gây hại Vân Hải Tông thì ta chắc chắn đệ giết sẽ là ngươi, minh bạch?".
"Minh bạch, ta cũng không hứng thú rước họa cho người vô tội, ta thành ý nhắc cho ngươi một điểm, nếu lúc ngươi nhận tấm lệnh bài kia đã quyết định lúc đó, vậy thì làm cho tốt quyết định của mình, dù sao tương lai cũng không mấy yên ổn".
"Ha ha, ngươi ám chỉ chắc là Diệp Bình nhỉ, một tên gia hỏa phế vật như hắn thì có thể gây sóng gió gì được chứ"
"Tùy ngươi"
Cả hai hàn huyên một lúc, Chung Vân cũng không còn quá nhiều lời, trực tiếp bỏ đi.
Diệp Huyền cũng không câu niệm tiểu tiết, tự nhiên không để ý đến vấn đề này.
Ngồi xếp bằng xuống, Diệp Huyền lấy ra toàn bộ đan dược cũng như hạ phẩm linh thạch mà bản thân trước đó lấy được tại Vạn Yêu Sơn Mạch, trực tiếp sử dụng tất cả.
Toàn bộ dược lực cũng như linh khí ít ỏi tràn vào thể nội cũng như tứ chi bách mạch của hắn.
Thể nội chân nguyên cũng tăng lên được bảy thành, chỉ một ít nữa thôi là Diệp Huyền có thể khôi phục toàn bộ chân nguyên, nhưng hắn không có làm như vậy.
Khôi phục thực lực cũng khiến hắn mất hai ngày, vừa đến ngày thứ hai, hắn nhận được tin tức báo rằng hắn đã thông qua đệ nhất khảo hạnh, ngay bây giờ chính là thực hiện đệ nhị khảo hạnh.
Nhận được tin này, Diệp Huyền ngay lập tức đến quảng trường nội môn, vẫn như cũ ở đó chỉ có sau người bọn họ đứng trên quảng trường, nhưng điểm khác biệt so với đệ nhất khảo hạnh chính là càng nhiều đệ tử nội môn vây quanh quảng trường xem bọn hắn khảo hạnh.
Trước đó đệ nhất khảo hạnh cũng chỉ có số ít đệ tử nội môn đến xem, nếu không phải hắn phá kỉ lục đăng đỉnh sơn, thực sẽ chẳng có ai đến xem bọn hắn khảo hạnh cả
Chấp sự đứng tại bên cạnh một tảng đá cực lớn, hô to.
"Đây là Thiên Tính Thần Thạch, các ngươi chỉ cần đưa tay áp lên thần thạch, nó sẽ hiển thị ra niên linh cũng như thiên phú của các ngươi, thiên phú phân chia chắc các ngươi đã biết từ trước nhưng nay ta nhắc lại, phế tinh là trường hợp không có thiên phú tu luyện, từ nhất tinh đến tam tinh là sơ phẩm thiên phú, từ tứ tinh đến lục tinh là trung phẩm thiên phú, từ thất tinh đến cửu tinh là thượng phẩm thiên phú, trên cửu tinh là cực phẩm thiên phú, được rồi bắt đầu thôi".
Lấy ra một tờ giấy, chấp sự hô to đệ nhất tên.
"An Hành Xương, lên"
Dáng vẻ thanh niên An Hành Xương bước lên đầu tiên, tại đệ nhất khảo hạnh hắn đi được 29 bậc thang, cách bậc thứ 30 chỉ còn một bước, nhưng một bước ấy khiến hắn cũng không có cách nào bước ra được.
Nay tại đệ nhị khảo hạnh, ai nấy cũng biết bản thân có những gì, vậy nên cũng không mấy căng thẳng, dù sao đệ nhị khảo hạnh cũng chỉ là một cái bước qua sân khấu để cho những đệ tử nội môn khác thấy được mà thôi.
Đặt tay lên thần thạch, An Hành Xương cảm nhận được bản thân từ trong ra ngoài như bị nhìn thấu, điều này không khỏi khiến hắn rùng mình.
Ngay sau đó, hai dòng chữ hiện lên tại trên Thiên Tính Thần Thạch.
《Niên linh 22》.
《Thiên phú tứ tinh trung phẩm》.
Chấp sự chỉ đáp "Qua" nhàn nhã một câu, lại hô to tên của những người tiếp theo.
"Bình Mai".
《Niên linh 17》.
《Thiên phú 》.
"Cơ Phương An".
《Niên linh 18》.
《Thiên phú thất tinh thượng phẩm》.
"Diệp Huyền".
《Niên linh 15》.
《Thiên phú cửu phẩm???》.
"Ân, cửu phẩm???, đây là cái quái gì".
Chấp sự lúc này mới nhìn kĩ lại, đúng thật cửu phẩm không sai biệt lắm nhưng lại có những dấu ??? tại ngay sau cửu phẩm.
Toàn trình quảng trường yên tỉnh, ngay sau đó một vị nội môn la lên.
"Trời, là cửu phẩm, thực là cửu phẩm, không thể tin được ta lại có thể thấy được cửu phẩm"
"Không thể tin được, là một vị cửu phẩm, đây không phải nói là thiên tài sao"
"Ta không tin, chấp sự đâu, kiểm tra lại ngay"
"..."
Toàn bộ những đệ tử nội môn ở xung quanh ầm ĩ một phen, ai nấy cũng không tin được thiếu niên trước mắt là cửu phẩm khi mà chỉ mới có mười lăm tuổi.
"Lặng"
Ngay lúc này, chưởng môn Chung Vân hiện thân, hắn nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền.
Vạn tính hắn cũng không có nghĩ đến thiên phú của Diệp Huyền lại là cửu phẩm, dù sao một vị cửu phẩm tồn tại cũng đủ cho mọi tông môn hay ngay cả thánh địa cũng đủ tranh nhau sứt đầu chảy máu rồi.
Tại Thiên Khư Đại Lục, cửu phẩm nhưng chỉ là tồn tại trong thư tịch, mức độ đo được tối đa chính là bát phẩm, cực ít số so được cửu phẩm hoặc thậm chí là cực phẩm.
Diệp Huyền nghe xung quanh bàn tán đủ thứ, nhăn mày lại, hắn cũng không biết bản thân thiên phú ra sao, từ linh căn là dị biến cho đến Tiên Thiên Đạo Thể, hắn cũng chỉ nghĩ rằng tối đa bản thân chính là lục phẩm hoặc thất phẩm, dù sao thì cái từ phàm linh căn dị biến quá ảnh hưởng góc độ nhìn của hắn.
"Không nghĩ tới"
Chưởng môn Chung Vân cảm thán, tâm huyết dâng trào, hắn đã có ý muốn thu Diệp Huyền làm đồ nhưng ý chí lại ngăn hắn lại, từ cảnh giới Diệp Huyền chính xác đến xem, chỉ có thằng ngốc mới không hiểu chuyện.
Từ tư liệu hắn điều tra qua được, Diệp Huyền tuy sinh ra quá đỗi bình thường nhưng lại bình thường đến thái quá, ngay cả mẫu thân Diệp Huyền hắn cũng không tra ra được là từ đâu đến, từ đó hắn đối với Diệp Huyền luôn bảo trì trạng thái phòng bị.
"Không cần nghĩ tới làm gì cả, mau mau thực hiện xong cái đệ nhị khảo hạnh này đi"
Diệp Huyền tâm tình lúc này chính là rối bời, hắn giờ khắc này chỉ muốn hoàn thành xong cái khảo hạnh này thôi, hắn cũng không muốn quá nổi bật làm gì cả.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]