Chương trước
Chương sau
Thuê một gian phòng nhỏ, Diệp Huyền mệt mỏi nằm thẳng lên giường.

Hai mắt hắn vô thần, không biết như đang suy nghĩ lấy điều gì, bỗng nhiên, nét mặt Diệp Huyền nhăn lại, lòng bàn tay nắm chặt.

Hắn phẫn nộ, thực sự phẫn nộ.

Nếu không phải bản thân chịu trọng thương từ việc Kim Đan kỳ đại tu giả đánh lén, liền một cái Linh Hải tam trọng cũng không có khả năng dồn hắn vào đường cùng như thế này.

Bình phục tâm tình, Diệp Huyền bắt đầu xếp bằng, hồi phục thương thế ở trên người.

Cũng may trên thân hắn vẫn là còn một vài tấm nhất phẩm trung giai Thần Hành Phù, nếu không muốn đến phường thị trực thuộc Vân Hải Tông ít nhất cũng phải mất hắn nhiều ngày mới đến Vân Hải Tông.

Một ngày trôi qua, thương thế trên người Diệp Huyền cũng đã khỏi hẳn chín phần, đầy đủ khôi phục thực lực đến Linh Hải thất trọng.

Đi trên phường thị đường chính, hắn dự định tầm bảo một phen, lấy bản thân Diệp Huyền linh giác đến xem ở phường thị này thực sự có đồ tốt hay không, dù chỉ là nhỏ nhất đi chăng nữa, nhưng có vẫn hơn là đi tay không.

Thời gian bí cảnh tông môn càng ngày càng gần, hắn chuẩn bị thực sự là rất nhiều, nếu thu hoạch đầy đủ, Diệp Huyền dự định phân ra ba thành giao lại cho tông môn, xem như đúng quy cách của một đệ tử, bảy thành còn lại hắn để vào hệ thống cho bản thân sử dụng.

Lượn đi lượn lại đúng một vòng, ngay tại khoảnh khắc hắn định từ bỏ, bỗng nhiên một hồi tâm huyết dâng trào xông lên não hải của hắn.

Lần theo cảm giác đầu nguồn, Diệp Huyền đi đến một cái xạp nhỏ, bên trên bày bố đầy đủ thứ đồ tạp nham, có vài cái nhìn như thể móc từ trong lòng đất đi ra.

Nhưng theo như Diệp Huyền tìm hiểu, mấy loại ngụy tạo ai cũng làm được, mục đích cũng chỉ là đi lừa mấy con cừu non không biết đồ thôi.

Đến gần xạp hàng, Diệp Huyền nhìn lướt qua một lượt, đồ bày bán trên xạp thực sự quá mức tầm thường, hắn không hiểu vì cái gì có thể khiến hắn tâm huyết dâng trào, nhưng tất nhiên là có bảo vật ẩn tàng tự thân hoặc hắn không đủ trình độ để dò ra, vậy thì tùy duyên đi.

"Vị này công tử..."

Ông chủ sạp hàng thấy có người đến, vừa định mười chào thì co rụt người lại.

Hắn nhìn ra được thiếu niên trước mắt đây mang trang phục Vân Hải Tông, mà còn là loại cao cấp hơn những trang phục Vân Hải Tông ngoại môn đệ tử thường mặc mà hắn thường thấy.

"Vi này đại nhân, ở đây bày bán nhưng toàn là hàng chất lượng, như món đồ này đây, đừng nhìn nó rỉ sét không ra hình, nhưng đã từng là một vị Hóa Đan đại tu giả sử dụng, linh tính là vẫn còn, nếu đem nó tìm hiểu, rất có thể sẽ tìm được một loại nào đó nghịch thiên thần thông."

"Còn không thì như cái chuông này đây, nhất phẩm trung giai pháp khí, một khi sử dụng có thể khuấy nhiễu đối phương thể nội pháp lực, diệu dụng vô cùng."

"Cái này thì..."

Ngay tại chủ sạp tiếp tục giới thiệu, Diệp Huyền ra hiệu ngừng, hắn thực sự là không muốn nghe mấy cái lời chào hàng này làm gì.

Cái gì mà Hóa Đan tu giả pháp khí, hắn một mắt liền có thể nhìn ra được cũng chỉ là một thanh nhất phẩm trung giai kiếm rỉ lấy dính qua Linh Hải cảnh khí tức mà thôi.

Diệp Huyền nhìn ra được chủ sạp này cũng liễn một cái Dẫn Khí cảnh tam tầng, cũng không có khả năng nhìn ra được thanh kiếm rỉ kia ra sao.

Nhìn lướt qua những món đồ tạp nham không có giá trị, hắn là dự định rời đi, nhưng lúc hắn định quay người, một món đồ trên sạp thực sự là gây nên Diệp Huyền chú ý.

Tại trong góc sạp, một cây thước nhìn quá mức bình thường, cây thước chỉ dài hơn bốn gang tay, chất liệu như được làm bằng gỗ không hơn không kém.

Nhưng chính vì nó quá mức bình thường, mới khiến Diệp Huyền chú ý đến nó.

Dù cho là nhất phẩm pháp khí hay vũ khí bình thường nhất, cũng đều sẽ có một điểm khác biệt để cho tu giả có thể nhìn ra được, nhưng từ cây thước kia, hắn cũng không nhìn ra được một điểm huyền cơ gì cả, Diệp Huyền có thể nhận ra được điểm khác biệt giữa phàm khí cùng nhất phẩm pháp khí ra sao, nhưng riêng cây thước này lại chính là không nhìn ra được.

Chủ sạp trước đó nhìn Diệp Huyền có dự định rời đi, cảm thấy tiếc nuối vô cùng, nhưng lúc Diệp Huyền quay người lại, chú ý đến cây thước hắn ném tạm vào góc sạp, hắn liền mừng thầm bản thân không ném đi cây thước này.

Hắn tìm thấy cây thước này mấy chục năm về trước, từ trong tay bộ hài cốt đoạt lấy.

Lúc hắn kéo ra cây thước đó, bộ hài cốt kia cũng liền tan thành mây khói, quá mức sợ hãi, nhưng vì kiên định chính mình, hắn cũng cho là cây thước này chắc chắn rất bất phàm.

Mấy năm qua hắn cũng mời chào nhiều người mua lấy cây thước này, cũng có một số người mua lấy, nhưng rất nhanh toàn bộ đều tìm hắn trả lại, hoàn tiền lại.

Hắn cũng chống cự qua, cự tuyệt qua, kết quả cũng không cần phải nói, hắn bị đập cho một trận nhớ đời, toàn bộ tích súc trên người đều bị cuỗn đi.

Hắn muốn kiện cáo cũng chẳng được, kẻ đập hắn có hậu thuẫn quá lớn, hắn mà kiện cáo thì hôm sau liền sẽ có người đến nhặt xác cho hắn liền.

Cây thước này hắn cũng muốn ném đi lắm, nhưng mỗi lần dự định ném đi, là y như rằng nó lại quay trở lại.

Cũng vì thế, hắn không thể làm gì khác hơn là vứt nó vào góc sạp hàng, chờ người qua đường mua nó mà thôi.

Mà Diệp Huyền chú ý đến cây thước kia cũng làm cho hắn thực sự cảm thấy nhẹ lòng, hắn chỉ chờ Diệp Huyền mua nó một phát thôi là hắn liền cuốn gói chạy ngay khỏi cái phường thị này, một khắc hắn cũng liền không muốn trở lại làm gì.

Diệp Huyền lúc này đây cầm lên cây thước gỗ kia, ngắm qua ngắm lại một hồi.

Hắn thực sự là không thể nhìn ra được cái gì, dù là vận chuyển ngũ hành cũng không làm cây thước này xê dịch đi một tí.

"Ra giá."

Diệp Huyền lên tiếng, quyết định mua cây thước này tìm hiểu huyền cơ trong đó, nếu không tìm hiểu được, vậy chờ cảnh giới cao hơn rồi tìm hiểu sau.

"Chủ sạp thấy Diệp Huyền lên tiếng định mua đó, hớn hở trong lòng, bèn đưa ra năm ngón tay ra hiệu.

"500 linh thạch, thành giao."

Thấy chủ sạp ra hiệu, Diệp Huyền phân đủ 500 hạ phẩm linh thạch vào một túi, ném cho chủ sạp, ngay lập tức quay đầu rời đi.

Cầm trên tay nặng trĩu lấy túi linh thạch, chủ sạp ngây người một lúc, ngay lập tức nhanh tay dọn hàng, lập tức bỏ trốn.

Hắn là dự định ra giá 50 linh thạch, nhưng lại bị Diệp Huyền hiểu sai là 500 linh thạch, thực sự là trời cũng giúp hắn.

Vừa dọn hắn vừa cười như điên, không để ý đến xung quanh mọi người đang nhìn.

...

Trở lại gian phòng thuê trước đó, Diệp Huyền lấy ra thước gỗ, vừa thử vận chuyển ngũ hành linh nguyên cùng tinh thần lực đến tác động thước gỗ, vừa nhìn xem thước gỗ có hay không phản ứng.

Loai hoay một hồi, hắn thực sự là bỏ cuộc, thực sự là mua trúng phải một cây thước gỗ bình thường.

Diệp Huyền định ném nó vào túi trữ vật thì ngẩn người ra.

"Ta có hệ thống mà, sao ta lại quên được cơ chứ!"

Cầm thước gỗ trên tay, Diệp Huyền đưa vào túi đồ hệ thống, muốn thử nghiệm xem nó sẽ hiện lên thông tin gì.

Ngay khi thước gỗ bị ném vào trong hệ thống, một bảng thông tin lập tức hiển thị ra cho Diệp Huyền xem.

【Sinh Mệnh Thánh Thụ - nhánh cây: sinh trưởng tại Dao Mộc Giới là cổ thụ chống lên sinh mệnh của Dao Mộc Giới, sinh linh trên Dao Mộc Giới đều bắt nguồn từ Sinh Mệnh Cổ Thụ, cũng vì thế, chủ tu trong Dao Mộc Giới phần lớn đều là Mộc Chi Pháp Tắc.

Cấp bậc: Không rõ】.

Đọc lấy thông tin của đến từ thước gỗ, não hải Diệp Huyền nhưng bùng nổ một cái.

Lượng thông tin thực sự là quá nhiều, Sinh Mệnh Thánh Thụ, Dao Mộc Giới, Mộc Chi Pháp Tắc, những thứ này hắn chưa từng thấy qua, thậm chí ngay cả trong ghi chép mà hắn đọc cũng không có cái gì Dao Mộc Giới.

Cầm trên tay thước gỗ, Diệp Huyền cảm thấy bản thân như đang cầm lấy vô giới chí bảo, bảo vật mà ngay cả trong ghi chép cũng không tồn tại.

"Sinh Mệnh Thánh Thụ, cái này vậy mà đến từ một gốc Thánh Thụ, ngay cả cấp bậc cũng không hiển thị được, chứng nó nó không thuộc phàm giới, vậy cũng chỉ là có thể là Thượng Giới hoặc một giới cao cấp hơn nào đó."

Diệp Huyền nỉ non trong lòng, trước đó hắn nhìn qua ba cảnh giới cuối cùng mà mà công pháp thể hiện ra, mà theo như hắn biết, Tuế Phàm cảnh đại năng đã là thế giới này đỉnh chóp, đã không thể tiến thêm được bước nào nữa.

Đó là những gì mà Thiên Khư Ký Lục ghi chép lại được, nhưng với Diệp Huyền mà nói, đó là những gì Thiên Khư muốn thế nhân thấy được, nếu Thiên Khư nói trên Tuế Phàm là tiên, vậy chúng sinh liền sẽ nghĩ đó là sự thật.

cũng vì đó mà để thế nhân truy tìm cái gì tiên, còn hắn Thiên Khư thì ở một góc xem thế nhân đần độn truy cầu thứ hư vô.

Diệp Huyền dựa vào Thiên Khư Ký Lục tạo dựng nên một cái giả thuyết, tuy chỉ là một cái giả thuyết, nhưng hắn càng tin tưởng giả thuyết chính mình hơn.

Nếu không có ba cảnh giới cuối, hắn có lẽ còn có một ít tin tưởng Thiên Khư lời nói, nhưng ba cảnh giới cuối làm hắn thà tin tưởng chính mình cũng quyết không tin tưởng Thiên Khư Ký Lục ghi chép lại.

"Nếu ngũ hành linh nguyên cùng tinh thần lực không nhúc nhích được Thánh Thụ nhánh cây này, vậy thử mộc khí xem sao."

Cảm thấy ngũ hành linh nguyên cùng tinh thần lực không có tác dụng, Diệp Huyền thử điều động lấy riêng mộc khí đến đả động Thánh Thụ nhánh cây xem như một cái thử nghiệm.

Tại mộc khí vừa chạm đến Thánh Thụ nhánh cây, Diệp Huyền ý thức bị kéo vào một vùng bóng tối vô định.

Hắn hốt hoảng một lúc, cố gắng vận dụng toàn bộ pháp lực đến tránh thoát thì một giọng nói tràn vào trong tai hắn.

"Đừng hoảng sợ, thiếu niên."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.