Chương trước
Chương sau
Một giọng nói từ trong hư vô vang vọng vào tai của Diệp Huyền.

Giọng nói này như khô mộc phùng xuân, khiến cho tâm linh của Diệp Huyền từ cực độ căng thẳng nay lại như hòa mình vào dòng nước ấm.

Diệp Huyền liếc nhìn xung quanh, vẫn là không thấy được đầu nguồn âm thanh, hắn lên tiếng dò hỏi.

"Không biết tiền bối là ai, vì cái gì xuất hiện tại thức hải của ta ?"

Xung quanh vẫn là một vùng tĩnh lặng, giọng nói trước đó cứ như thể chưa từng tồn tại.

Nhưng Diệp Huyền biết, đối phương vẫn là tồn tại, chắc chắn vẫn là ở đó, quan sát lấy hắn.

"Tiền bối, Thánh Thụ tiền bối!."

Lần này, Diệp Huyền thử nghiệm lấy thay đổi cách gọi, xem thử xem đối phương có hay không hiện thân.

Quả nhiên, ngay tại lúc Diệp Huyền cất một tiếng "Thánh Thụ", một đoàn quang cầu xuất hiện tại trước mắt hắn.

Giọng nói trước đó lại một lần nữa xuất hiện.

"Thiếu niên, vì sao ngươi lại gọi ta là Thánh Thụ, lỡ như ta là kẻ ác, trực tiếp đoạt xá ngươi, ngươi không sợ sao?"

Đoàn quang cầu lên tiếng, lập tức chất vấn lấy Diệp Huyền.

Hắn xác thực ở một bên quan sát, một bên đánh giá lấy Diệp Huyền.

Hắn trãi qua quá mức lâu dài, nhìn thế gian phong vân biến ảo, từng vào tay vô số người, nhưng không một ai là có đủ tư cách để hắn xuất hiện, thậm chí dù là đối phương có ý định đem hắn đi luyện khí, hắn vẫn là bất động tại chỗ.

Nhưng khi Diệp Huyền xuất hiện, không biết tại sao, từ trên thân thể của Diệp Huyền, hắn cảm nhận được sự khác biệt so với vô số người khác.

Khí tượng mà Diệp Huyền hiện ra như một thể hoàn mỹ, một vòng tuần hoàn không có lỗ hổng, thứ mà Nhân Tộc chắc chắn không thể nào có được.

Hắn vì Sinh Mệnh Thánh Thụ, là chủ của Dao Mộc Thần Giới, vì Bất Hủ chi thụ, tầm mắt tự nhiên không thể thấp được.

Từ khoảnh khắc Diệp Huyền vận chuyển Mộc Can chi khí, hắn một mắt liền nhận ra toàn bộ thân thể Diệp Huyền chính là ngũ hành hoàn mỹ căn cơ.

Tuy chỉ là là phàm giới ngũ hành, nhưng có thể tu luyện ngũ hành căn cơ tại một cái phàm giới có khuyết thiếu phát tắc như thế này đã xem như có tư cách bước lên Thăng Thần Thiên Thê, bước vào ngũ đại Thần Giới.

Nhìn về phía Diệp Huyền, Sinh Mệnh Thánh Thụ thấy Diệp Huyền vẫn là không có trả lời, liền tiếp tục chất vấn.

"Thế nào, không biết trả lời sao?"

"Cũng không hẳn là không trả lời được, với tiền bối mà nói, thà rằng đoạt xá Tuế Phàm đại năng vẫn tốt hơn đoạt xá một cái Linh Hải cảnh tiểu tu giả."

Diệp Huyền ngay lập tức liên tiếng.

Từ hệ thống cho ra thông tin, nhánh cây mà hắn mua được, là đến từ Sinh Mệnh Thánh Thụ, tuy chỉ là nhánh cây, nhưng đối phương hiện ra tại đây thì ít nhất cấp bậc của đối phương vô cùng cao, dù có là một tia ý niệm hay không thì một cái Linh Hải cảnh nhục thân cũng không đủ để đối phương để mắt đến.

Diệp Huyền hiện tại cũng là đang đánh cược, đánh cược Sinh Mệnh Thánh Thụ ý niệm không đánh chủ ý lên bản thân, cũng là đang đánh cược Mộc Can chi khí có hay không thực sự đả động đối phương.

Nhưng tối quan trọng nhất là đối phương có hay không phát giác ra được hệ thống tồn tại, dù sao Diệp Huyền cũng đem đối phương vào không gian hệ thống để đọc thông tin cá nhân.

"Ngươi nói cũng đúng, chỉ là một cái Linh Hải cảnh sâu kiến thực sự không có giá trị, điều ta chú nhất là ngươi làm sao có thể ngưng tụ ra ngũ hành đạo cơ, ta thấy phàm giới này cũng chưa từng có ai tu luyện ngũ hành đạo cơ, dù cho là con sâu kiến hơi lớn kia cũng chưa từng có cái gì ngũ hành công pháp."

Sinh Mệnh Thánh Thụ đối với Diệp Huyền vẫn là tràn ngập lấy sự hiếu kỳ.

"Với Mộc Can chi khí, vãn bối vẫn là có chút khác biết, nhưng không biết cái sâu kiến lớn hơn trong miệng tiền bối là..."

Diệp Huyền vô cùng thắc mắc, hắn trong mắt Sinh Mệnh Thánh Thụ chỉ có thể xem là sâu kiến, nhưng để Sinh Mệnh Thánh Thụ gọi một cái người là sâu kiến lớn hơn, vậy đó thực sự là ai.

"Ta cũng không cần giấu giếm làm gì, cái con sâu kiến lớn hơn kia chính là trong miệng các ngươi Thiên Khư, một kẻ xem như có hội bước lên Thăng Thần Thiên Thê, nhưng chung quy cũng là kẻ không biết đại thế mà thôi."

Sinh Mệnh Thánh Thụ khịt mũi xem thường một cái.

Trong mắt hắn cái kẻ Thiên Khư kia vẫn là kẻ không biết thời thế, nếu bỏ bớt sự kiêu ngạo đi, cơ hội thành thần vẫn là có.

Diệp Huyền từ trong lời nói của Sinh Mệnh Thánh Thụ cảm nhận được sự khinh thường.

Vả lại, hắn liền chú ý đến một điểm trong lời nói đó.

Đại thế.

"Đại thế" ở đây là cái gì, Thiên Khư có thực sự là phi thăng, hay vẫn là tồn tại ở thế gian, trong đầu Diệp Huyền dấy lên vô số câu hỏi cần câu trả lời.

Kìm nén lấy sự tò mò của bản thân, Diệp Huyền vẫn là không có ý định đi hỏi thêm, tránh làm đối phương phật lòng, trực tiếp chấn diệt linh hồn hắn.

Dù sao đây vẫn là thế giới thức hải, như thân thể linh hồn này bị đánh tan, thì dù cho hệ thống có thần bí đến đâu, cũng chưa chắc sẽ cứu hắn.

Sinh Mệnh Thánh Thụ cảm nhận được tâm tình của Diệp Huyền xuất hiện ba động, hắn cũng không làm thấy lạ.

Một cái người vốn là có tâm lý tò mò, ngay khi biết được có sự vật sự việc ngoài tầm hiểu biết của bản thân, ngay lập tức liền dùng đủ mọi cách, mọi loại thủ đoạn để biết được câu trả lời, thậm chí vì câu trả lời mà tìm đường chết.

Tuy hắn chỉ là một tia ý chí còn sót lại trên nhánh cây này, ngay cả việc liên kết với bản thể cũng là làm không được, nhưng việc nhìn thấy nhân loại ẩu đả lẫn nhau cũng cũng khiến cho hắn tâm tình cảm thấy tốt hơn rất nhiều, đây là thứ mà ngay cả sinh linh trên Dao Mộc Giới cũng không thể có.

"Tiểu tử, bản tọa cảm thấy ngươi khá thú vị, có muốn hay không bái sư, chỉ cần bái ta làm thầy, con đường thành thần của ngươi liền không còn là mộng tưởng, thế nào?"

Sinh Mệnh Thánh Thụ liền dò hỏi Diệp Huyền, hắn thấy Diệp Huyền có tư cách để hắn đầu tư vào, xem như tiện tay một quân cờ, thay thế cho trước đó Thiên Khư.

Chỉ cần Diệp Huyền bái hắn làm thầy, dẫn độ hắn đến Dao Mộc Thần Giới, vậy hắn mưu đồ liền có thể hoàn thành được một nửa, còn nếu Diệp Huyền từ chối, hắn cũng không mất mát gì, cùng lắm là chấn diệt Diệp Huyền thần hồn mà thôi, che dấu đi sự tồn tại của hắn.

"Tiền bối, bái ngài làm thầy, ta được lợi ích gì?"

Diệp Huyền lên tâm đề phòng đối với Sinh Mệnh Thánh Thụ.

Hắn cũng không tin cái gì tiếc tài hay ngẫu hứng lên tâm thu đồ, chỉ cần là có giá trị, bất kì cái gì cũng có thể thực hiện, lợi ích càng lớn, thân tình bất quá cũng chỉ là một đoạn kí ức mà thôi.

Nếu như Vân Hải Tông vì chính bản thân mình mà bán đứng hắn, hắn cũng không oán hận làm gì, cũng chỉ là một dạng trao đổi đồng giá, bao quát Diệp Gia, miễn là Diệp Gia không có tư tưởng đem hắn cho bán, hắn vẫn là có ý trông nom một phen, miễn cho Diệp Gia không đến mức tuyệt diệt.

Sinh Mệnh Thánh Thụ thấy Diệp Huyền như có vẻ đề phòng, hắn cũng không lạ, tu giới ngươi lừa ta gạt cũng không mấy hiếm lạ, hắn còn thấy Diệp Huyền cách ứng xử hoàn toàn là đúng.

"Lợi ích, lợi ích lớn nhất chính là ngươi có tư cách bước vào Thăng Thần Thiên Thê, có tư cách không bị giới này cho kìm hãm lại, có tư cách nhận được bản tọa bảo hộ, miễn là trong tương lai khi ngươi bước vào Thần Giới, liền phải vì bản tọa làm một việc, đương nghiên việc này không ảnh hưởng đến ngươi sinh mệnh."

"Bái sư thì miễn đi, vãn bối không muốn bái sư, nhưng nếu có tiền bối chỉ điểm, tương lai như vãn bối thật bước vào Thần Giới, vẫn là thực hiện tiền bối yêu cầu, tuyệt không có gian dối."

Diệp Huyền đối với Sinh Mệnh Thánh Thụ vẽ ra bánh nướng cảm thấy không hứng thú, nhưng dù sao đối phương vẫn là Thánh Thụ tại Thần Giới, cũng không đến mức chỉ vì một cái Linh Hải cảnh tiểu tu giả hạ giới mà lại truy sát chính mình.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.