Người được cứu chính là một lão già, thân phận không biết, tuổi tác không rõ. Bận rộn suốt một đêm, cuối cùng cũng băng bó xong vết thương.
Lấy bản lĩnh của Lăng Sương cùng Điệp Vũ, băng bó vết thương so với ăn còn đơn giản. Sở dĩ dùng trọn một đêm, hoàn toàn là bởi vì vết thương trên người ông thực sự rất nhiều. Chi chít, một vết lại một vết, căn bản không thể đếm rõ ràng. Đoán sơ sơ, thì cỡ hơn ba trăm vết.
Lăng Sương đứng bên giường, trừng mắt nhìn lão nhân bị băng bó thành bánh chưng, “Ngươi biết hắn không?”
“Nhìn không rõ.” Ông cả người đầy vết thương, trên mặt cũng không thể may mắn tránh khỏi. Cho dù nhãn lực nàng ta có tốt, cũng không thấy rõ khuôn mặt thật của ông.
“Ta xem sơ qua, vết thương trên người vị tiền bối này, ít nhất là do hai mươi loại binh khí tạo thành.” Nói cách khác, có ít nhất hai mươi người làm ông bị thương.
Một đám võ lâm cao thủ vây đánh một lão nhân có nửa thân nằm trong quan tài, có phải quá vô liêm sỉ không? Bọn họ không xấu hổ, tiểu nữ tử nàng cũng xấu hổ giùm bọn họ.
“Ông ấy bị nội thương rất nghiêm trọng, hơn mười luồng chân khí tán loạn.” Điệp Vũ nhíu mày, “Cho dù chúng ta giúp ông băng bó vết thương, ông cũng sống không quá ba canh giờ.” Nội thương cùng ngoại thương đều quá nặng, cho dù tiền bối Kiến Tử Bất Cứu ra tay, cũng không chắc chắn cứu được.
Nàng biết sơ y thuật đương nhiên biết ông không thể cứu được nữa, chỉ là, nàng không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-da-tieu-hon/1823976/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.