Cầu nhỏ nước chảy, cành liễu đung đưa. Nghe nước chảy róc rách, trông gấm hoa rực rỡ.
Không phải tiên cảnh, còn hơn cả tiên cảnh.
Thoái ẩn giang hồ, không nhất định phải ẩn cư nơi sông lớn núi cao, sông lớn núi tiếng tăm. Nơi Lăng Sương chọn, là thị trấn nhỏ hẻo lánh có thêm một chốn tiên cảnh nhân gian.
Trấn Bạch Thạch là một trấn nhỏ thông thông thường thường, thông thường đến không thể thông thường hơn được nữa. Nếu như nói có chỗ khác so với nơi khác, chính là phong cảnh đẹp đẽ vốn có của thị trấn, tự có một loại ý vị.
Điệp Vũ thấy nhiều biết rộng từng tới nơi này, nhớ mãi không quên, cho nên, lôi Lăng Sương tới ẩn cư. Sự thực chứng minh, mắt nàng ta không lầm, nơi này quả là tiên cảnh nhân gian, người gặp người thích. Bước vào trấn Bạch Thạch, Lăng Sương đã không muốn đi.
Nếu đã không muốn đi, chỉ có thể tìm một nơi ở lại.
Điệp Vũ nói nàng keo kiệt, Lăng Sương tự nhận là tiết kiếm. Tận dụng đồ bỏ đi nha, đương nhiên là tiết kiệm.
Nói về nơi hẻo lánh các nàng đang ở, trước nhà là nước chảy, sau nhà là núi xanh. Nhà gỗ nhỏ dựa núi cạnh nước môi trường đảm bảo, rất thích hợp cho phụ nữ có thai ở lại. Chọn nơi như vậy có vấn đề không? Đương nhiên là không thành vấn đề. Nếu như nhà này của người ta, mà toàn bộ người đã từng ở lại đều chết sạch, thì có chút vấn đề nhỏ rồi.
Theo lời đồn nổi tiếng trong trấn, chủ nhân ban đầu của nơi này là một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-da-tieu-hon/1823975/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.