Đầu mùa đông, đêm lạnh như nước.
Sương mù mới hiện, trăng lạnh trong sáng.
Thanh âm ầm ĩ bay đến tai Lăng Sương, nàng đang ngủ say bỗng nhiên mở mắt. Con ngươi trong trẻo trong đêm đen phát sáng lấp lánh, ánh sáng lạnh hung thần lan tràn.
Kỳ quái, vì cái gì lại có nhiều cao thủ đi qua như vậy.
Sẽ không là hướng nàng tới chứ?
Tốt nhất là không phải. Nàng bĩu môi, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.
Vừa nhắm mắt, cửa đột nhiên bị đẩy ra. Lăng Sương nắm chặt bảo kiếm bên cạnh, từ từ hít thở đều đều, phấn sức thái bình.
Người đến là một cao thủ, cao thủ danh phù kỳ thực. Nàng giờ đã mang thai bảy tháng, nếu như phải đánh nhau, thắng bại khó liệu.
Nửa đêm canh ba, sẽ là ai chứ?
Nếu như là người Thánh Đao môn nghi nàng giết Quan Phách, không thể chỉ tới một người, mà còn lén lút.
Nếu như là hướng nàng tới, vì sao nàng không cảm thấy một chút sát khí?
Không có sát khí, đã có mùi máu tanh. Là hắn bị thương? Hay thân dính máu người khác?
Lúc nàng đang miên man suy nghĩ, người xông vào đã đi tới bên giường, ngón tay chứa nội lực hướng ngực nàng.
Lúc nghìn cân treo sợi tóc, Lăng Sương lấy bàn tay ngăn cản, cứng rắn nhận lấy lực từ ngón tay kia.
Phản kháng của Lăng Sương khiến đôi phương liền lùi lại mấy bước, “Ta bị người khác đuổi giết, để ta trốn một chút. Đại ân đại đức, ngày sau tất báo.”
Từ thanh âm mà đoán, hẳn là một người con gái.
Nhờ ánh trăng u ám, Lăng Sương có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-da-tieu-hon/1823968/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.