Ta biết chính Lỗ Nhã Hạo hắn cũng nghĩ không thông vì sao lại đột nhiên nhào tới ôm ta nói những lời kia. Ngọn đèn ngoài cửa sổ như nốt nhạc nhún nhảy liên tục phát ra ánh sáng, đèn laser trên đỉnh cột điện bằng sắt xoay tròn, trong nháy mắt quét qua chỗ chúng ta, hắn đột nhiên ý thức được tình trạng vị trí của bản thân, mạnh mẽ đẩy ta ra, chính hắn cũng lảo đảo một cái mà lui về phía sau.
Trong cao ốc tối tăm vắng vẻ, ta rõ ràng nghe thấy tiếng hắn hít thở cấp tốc. Khi ánh đèn lần thứ hai quét qua chúng ta, ta thấy rõ ràng hắn thần tình phức tạp.
Chúng ta lại trong bóng tối trầm mặc rất lâu, cuối cùng vẫn là ta mở miệng: “Về nhà đi.”
Sau đó hắn vẫn luôn không nói chuyện với ta, chúng ta lại giống như buổi tối mười ngón đan chặt kia, sau đó cả hai đều tỏ ra câu nệ và xấu hổ. Tuy là những chuyện này một chữ cũng không ai đề cập đến, nhưng ta biết trong lòng cả hai đều có biến hoá.
Riêng điều này, trong lòng ta nổi lên vẻ vui sướng.
Ban đêm, ba người chúng ta vây quanh bàn ăn cơm tối, hắn vừa mới thích ngồi đối diện ta. Ta biết hắn lúc nào cũng là vô tình hoặc cố ý nhìn ta, bị ta phát giác sau đó lại lập tức đỏ mặt cúi đầu vội vàng và cơm.
Thấy bộ dáng hắn như vậy, ta nhịn không được nhếch miệng lên.
“Cười cái gì? Chi Nhạc chú ý tới, hỏi.
“Không có a.” Ta phủ nhận,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-da-nang-huu-da-thieu-tinh/2170669/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.