Đồng hồ treo tường chỉ 16 giờ 5 phút buổi chiều, ta ngây ngốc nhìn một đống văn kiện trước mặt, cũng không có sờ đến chúng, tưởng tượng một hồi thì Lỗ Nhã Hạo tới muốn ta báo cáo kết quả công việc thế nào lại xoắn xít thành một trận mắng lớn.
Tục ngữ nói rất đúng, người nghèo trí ngắn. Ta buồn rầu xoa xoa huyệt Thái Dương, cam chịu số phận lấy ra văn kiện đơn giản nhất dễ dàng nhất đã hoàn thành để trước mặt, đầu tiên là nhét vào miệng Hỗn Thế Ma Vương để cho hắn ít giống đôi câu.
Ta vẫn có chút làm việc năng suất, tối thiểu lúc tan làm ta có thể đuổi kịp một phần viết ngoáy không có tính toán xây dựng từ bản phác thảo, thời điểm đi tới trước cửa phòng làm việc của tổng tài hít sâu một hơi, sau đó không sợ hãi mà giơ tay nhanh nhẹn dùng sức gõ.
Nhưng ngay lập tức ta hối hận. Thực sự là cái này không có triển vọng, ngay cả chính ta cũng không biết nó là cái gì, lát nữa Lỗ Nhã Hạo mà xem có phải như núi lửa lập tức phun trào dìm chết ta a?
Không được! Thông minh như ta có thể nào chịu chết a? Cái chết xấu xí làm sao phù hợp với khí chất thiên tài nghệ thuật của ta? Cần phải biết rằng ta gần đây chú trọng nghệ thuật hoàn mỹ lần sau có cơ hội sẽ quay trở lại chết một chút. Suy nghĩ xong, ta vừa muốn xoay người rút lui nhưng bên trong lại lập tức truyền ra tiếng nói của Lỗ Nhã Hạo: “Tiến vào.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-da-nang-huu-da-thieu-tinh/2170667/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.