Mấy ngày nay ta giống như không khí mà tồn tại bên cạnh Lỗ Nhã Hạo, hắn xem ta như vô hình, nhưng ta lại không chỗ nào không có mặt. Ta tự hỏi mình trời sinh da mặt dày, có công phu cố chết quấn đến mệt nhưng đối với hắn lãnh đạm coi khinh, ta thực là vô kế khả thi. Mỗi ngày tự mình đi làm rồi tan tầm, ở công ty trừ phi chuyện cần thiết, bằng không không thể vào phòng làm việc của hắn, hơn nữa mỗi lần dừng lại không thể vượt qua, ở nhà coi như là chuyện cần cũng không thể vào phòng của hắn, khi nào hai bữa cơm hắn gọi người làm đưa đến phòng của mình ăn, cơm trưa khoá cửa phòng làm việc ăn, thuốc kêu Lý Thẩm đổi, khám bệnh bảo tài xế đưa đi, dù ta vô luận như thế nào tích cực tranh thủ muốn đi hỗ trợ nhưng hắn vẫn phân sông. Ta không chỉ một lần ở trước mặt hắn binh binh bang bang làm liên tục, nói liên tục thầm thầm thì thì, như muốn phải tự sát nhận tội, nhưng hắn không nhìn vẫn là không nhìn. Ai. Ta thực là muốn thở dài một hơi. Loại trẻ em này thật khó dỗ, ta nghĩ mình có nên diễn chút khổ nhục kế treo cổ trước cửa hắn không.
Chỉ có điều nếu không có người chạy đến kịp thời, vậy ta đây không phải là chết rất oan uổng?
Ôi, nhức đầu nha!
Mấy ngày nay bị những chuyện này làm ta không có ngủ tốt, vừa có cảm giác ổn định, ngày hôm nay ta rời giường thật sớm. Vừa xuống cầu thang trông thấy Chi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-da-nang-huu-da-thieu-tinh/2170672/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.