Giang Thiên và Giang Sơn vội kịp chặt lấy Lương Dịch lôi cậu ra khỏi vòng chiến, chỉ thấy Thái hậu toàn thân mặc quân trang, tư thế oai hùng bừng bừng đứng nơi đó, vẻ đẹp quý phái của nàng giây phút này được thêm vài tia anh khí. Lương Dịch không khỏi nhìn đến ngây người, lại thấy Giang Thiên và Giang Sơn vội la lên: “Mẫu hậu không thể làm như thế được. Ngài lẽ nào đã quên những gì phụ hoàng nói rồi sao?”
Thái hậu hét lớn: “Bây giờ là lúc nào rồi hả? Còn tuân thủ thệ ngôn quái gì nữa? Lão quỷ ấy nếu ở trên trời nhìn xuống cũng không muốn các ngươi chết hết cả lũ đâu. Huống hồ các ngươi còn chưa xong đại sự, mộng tưởng nam nam của ta vẫn đang trông chờ vào các ngươi đấy. Trước lúc đó, ai gia tuyệt đối không cho phép các ngươi có sơ xuất. Tất cả lui ra cho ta.”
Giang Thiên ho khan vài tiếng, cuối cùng mới giậm chân nói: “Được rồi. Mẫu hậu cẩn thận.”
Thái hậu chà chà hai tay, trên mặt lộ ra sự hưng phấn trước nay chưa từng có: “Thật tốt quá thật tốt quá. Hai mươi năm rồi, cuối cùng ta cũng có thể tìm lại cảm giác thực chiến một lần nữa.”
Lương Dịch co rúm lại nói: “Thái hậu… Vẻ mặt của thái hậu thật dữ tợn a.”
Giang Thiên và Giang Sơn nhìn phía các tướng sĩ đã kết thúc trận đấu, tất cả đều hóa thạch, trên mặt đầy hắc tuyến. Giang Sơn nói: “Đương nhiên, lão thái bà ấu nghẹn suốt hai mươi năm rồi, sao có thể không hưng phấn được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-chich-linh-duong-luong-chich-lang/2535714/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.