Giang Thiên ho khan vài tiếng, cười nói: “Hừ, ngươi nói đúng, ta không quản tính mệnh tạo cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân, sao có thể cho ngươi tiện nghi không công như vậy được chứ?”
Giang Sơn nói: “Cũng không có gì a, ta sao có thể để ngươi chết vô ích thế được? Ta sớm đã phái người đóng một quan tài tốt nhất cho ngươi, từ ba năm trước đã đóng xong rồi. Hơn nữa ta sẽ đại táng ngươi thật lớn, đương nhiên không quên cắm nén hương thờ cúng ngươi. Bất quá ta sẽ không mang Tiểu Dương đi cùng, ha ha, miễn cho ngươi thấy chúng ta song túc song phi mà tâm sinh đố kị, nháo địa ngục một trận long trời lở đất.”
Sắc mặt Giang Thiên từ xanh mét đổi sang trắng bệnh, từ trắng bệch lại chuyển thành đen sì. Đang lúc Lương Dịch lo lắng y bị kịch độc phát tác, y bỗng nhiên kéo giật vạt áo của Giang Sơn, hét lớn: “Ngươi có tưởng tượng cũng đừng hòng nhé… Khụ Khụ Khụ… Muốn độc chiếm Tiểu Dương sao, nằm mơ… Khụ Khụ Khụ.”
Lương Dịch kinh ngạc đến mức quên cả ngậm miệng lại. Thì ra… Thì ra tức giận có thể nâng cao tiềm lực sinh mệnh của con người a, càng tức giận thì ham muốn sống sót càng lớn hơn. Ân, đây hẳn là liệu pháp tâm lí mà Sấu Ngọc mô tả ha? Di, hình như không đúng lắm. Sấu Ngọc không phải từng nói là phải giúp bệnh nhân luôn lạc quan bình ổn mới tốt sao? Còn tức giận cáu kỉnh là điều kiêng kỵ số một đối với bệnh nhân. Lẽ nào Sấu Ngọc nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-chich-linh-duong-luong-chich-lang/2535717/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.