Trầm mặc, trầm mặc khiến người ta nghẹt thở, chỉ nghe bên tai gió thổi gào thét. Nửa buổi sau,, Giang Thiên mới buông tay nói: “Thật đáng tiếc, ta cũng đang định hỏi ngươi câu đây.”
Giang Sơn hét lớn: “Mấy thứ này đều do ngươi chuẩn bị, ta mang theo làm gì?”, sau đo lo lắng nói: “Làm sao bây giờ? Lão gia khỏa kia nhanh chóng đuổi theo, ‘diễm hồng chưởng’ của lão là thiên địch của hồng cẩm băng tàm này a.”
Giang Thiên bỗng nhiên khẽ hôn lên mặt Lương Dịch, cười nói: “Tiểu Dương, ta sẽ ra ngoài liều mạng vì ngươi, đòi phần thưởng này hẳn là không quá đáng phải không.” Nói xong không đợi hai người kia nói, y đã nhún người nhảy ra.
“Uy, ngươi điên à. Ngươi không phải là đối thủ của lão già kia.” Giang Sơn gấp đến độ kêu to, Lương Dịch cũng kêu lên: “Đúng vậy, vẫn còn mũi tên, một mình ngươi không trốn thoát đâu.”
Giang Sơn vỗ lên trán cậu một cái, cả giận: “Ngốc. Đám binh lĩnh kia làm sao có thể đuổi theo tốc độ của chúng, sớm đã bị bỏ lại phía sau rồi. Ta lo lắng chính là Kim Sơn Vương, võ công của lão giỏi nhất ở Thương Chi quốc, cho dù hai người chúng ta liên thủ cũng không phải là đối thủ của lão.”
Trong lòng Lương Dịch bỗng xuất hiện dự cảm bất thường vô cùng mạnh mẽ, kéo hồng cẩm băng tàm trên người xuống, liền thấy cách đó không xa có hai bóng người đang triền đấu. Cậu cảm thấy trong ngực khó chịu đến mức muốn bùng nổ, vội vàng kéo Giang Sơn nói: “Chúng ta…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-chich-linh-duong-luong-chich-lang/2535713/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.